Đêm nay vừa ngừng công việc, mở trang nhạc của Phạm Duy ra nghe, thì thánh thót những ca từ của một bản nhạc rót vào lòng, bản nhạc thật mới đối với tôi, vì tôi mới nghe lần đầu mà, nhưng vừa nghe xong một đoãn khúc, thì thật lạ, chẳng ai làm gì tôi cả, nhưng sao đôi mắt của tôi lại cứ rưng rưng như thế này..
Tôi chẳng phải là nhà thơ hay là nhà bình luận gì, nhưng những ca từ cứ rót vào lòng.. hình ảnh của "một người tình già", trải một đời vất vả bôn ba vào một buổi rất chiều rồi "tuyết đã tan trên vai mỏi mòn" rồi, vậy mà lại một mình đứng ở trên đỉnh một ngọn núi cao vời vợi nhìn chiều đang thoi thóp ánh hoàng hôn ở cuối chân trời... "Muốn lãng quên trăm năm một đời".. nhưng vậy đó những cái muốn lãng quên đó vẫn cứ vướng víu vào cuộc đời tử sinh này..
Ôi! tiếng gọi vời vợi trong tận đáy sâu tâm hồn của đời người...
"Một đời người trong tầm tay
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy.
......."
''.. Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy.
......."
''.. Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Rồi bạn sẽ lại cằn nhằn tôi rằng, lại quá lãng mạn ủy mị rồi, nhưng biết sao được, mẹ sanh tôi ra đời cho tôi như thế thì tôi là thế, người mau nước mắt và cũng sẽ mau gạt nhanh hạt lệ vướng trên mí mắt, rồi tự nở nụ cười để tiếp tục lặn lội đi ngược lên với dòng chảy mà quên đi những bụi bặm đã vướng chân mình suốt cả đoạn đường. Và bây giờ đôi lúc cũng phải quên cả cái mỏi mệt của buổi chiều về, quên đi cả "tuyết đã tan trên vai mỏi mòn"... cứ "lung linh" như thế mà đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông...
Và rồi cũng sẽ qua thôi!
TTM
PP. 23/11/2011
Lưu ở trang Multiply
Và rồi cũng sẽ qua thôi!
TTM
PP. 23/11/2011
Lưu ở trang Multiply
Trên ngọn Dương Minh Sơn - Đài Loan. |
Người Tình Già Trên Ðầu Non
(Hoá Sinh)
(Hoá Sinh)
Phạm Duy.
(Cựu Kim Sơn-Tháng Giêng 88)
Người tình già trên đầu non
Tuyết đã tan trên vai mỏi mòn
Giữa đám mây xanh xao chập chờn
Nhìn mặt trời thoi thóp hoàng hôn
Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
'' Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Người tình già nghe lời kêu
Lững thững đi trên con đường chiều
Xuống lũng sâu, leo qua ngọn đèo
Về một miền phơn phớt cỏ nâu
Người tình còn nhớ tuổi son
Cúi xuống hôn bông hoa thật gần
Nghe suối vẫn reo trong hang rì rầm
Người tưởng nghe tiếng em thì thầm...
'' Ðợi người tình đã từ lâu
Vẫn khát khao... nhau ''
Người từng là nắng mùa Xuân
Ðã dắt em đi trên đường trần
Ðã vuốt ve em trong Hạ mềm
Rồi lạnh lùng Thu đến... lìa em
Người trở thành cây mùa Ðông
Lá úa rơi vun cao cội nguồn
Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn
"Người tình vào cuộc tử sinh
Sống chết lung... linh."
Thành người tình đang trẻ ngây
Sẽ đứng lên mê say từng ngày
Cất bước Xuân đi qua Hạ dài,
Người hẹn người leo thế kỷ chơi
Một đời người trong tầm tay
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy
Chẳng vì Thu với Ðông, ngần ngại
"Và người tình ngoảnh về non
Hát khúc Xuân... sang."
Rồi hẹn rằng sẽ về thăm
Lúc đã trăm... năm
Và người tình sẽ từ khơi
Xuống núi vui... chơi
Rồi lại từng thế kỷ sau
Cứ hoá sinh... theo.
PD.
(Cựu Kim Sơn-Tháng Giêng 88)
Người tình già trên đầu non
Tuyết đã tan trên vai mỏi mòn
Giữa đám mây xanh xao chập chờn
Nhìn mặt trời thoi thóp hoàng hôn
Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
'' Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Người tình già nghe lời kêu
Lững thững đi trên con đường chiều
Xuống lũng sâu, leo qua ngọn đèo
Về một miền phơn phớt cỏ nâu
Người tình còn nhớ tuổi son
Cúi xuống hôn bông hoa thật gần
Nghe suối vẫn reo trong hang rì rầm
Người tưởng nghe tiếng em thì thầm...
'' Ðợi người tình đã từ lâu
Vẫn khát khao... nhau ''
Cỏ lau ở Q9. Sài Gòn - 10/2011 |
Người từng là nắng mùa Xuân
Ðã dắt em đi trên đường trần
Ðã vuốt ve em trong Hạ mềm
Rồi lạnh lùng Thu đến... lìa em
Người trở thành cây mùa Ðông
Lá úa rơi vun cao cội nguồn
Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn
"Người tình vào cuộc tử sinh
Sống chết lung... linh."
Góc nhỏ với cành hoa Lài khô. |
Thành người tình đang trẻ ngây
Sẽ đứng lên mê say từng ngày
Cất bước Xuân đi qua Hạ dài,
Người hẹn người leo thế kỷ chơi
Một đời người trong tầm tay
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy
Chẳng vì Thu với Ðông, ngần ngại
"Và người tình ngoảnh về non
Hát khúc Xuân... sang."
Mùng 4 tết Quý Tỵ, trên ngọn Hải Đăng Vũng Tàu 13/2/2013 |
Rồi hẹn rằng sẽ về thăm
Lúc đã trăm... năm
Và người tình sẽ từ khơi
Xuống núi vui... chơi
Rồi lại từng thế kỷ sau
Cứ hoá sinh... theo.
PD.
Tôi đã nghe và thích Phạm Duy từ nhỏ (ngót nửa thế kỷ nay), "Muốn lãng quên trăm năm một đời", chắc hẳn bây giờ nhạc sĩ đang lãng quên trăm năm một đời, ở một nơi nào đó...
ReplyDeleteNhạc sĩ thì đã đi vào phiêu lãng ở cõi cực lạc nào đó, còn chúng ta thì ngồi nghe nhạc của ông mà chẳng lãng quên ông..
DeleteCòn Bà già thì lại đang tự lãng quên cuộc đời người ở một cái góc nhỏ này thì cũng chán anh PNH nhỉ?
Sao lại tự lãng quên cuộc đời ở góc nhỏ nhỉ? Con trai ở Sài Gòn, cháu ngoại ở Hà Nội, ta buồn thì ta bay về thôi, rời góc nhỏ đi nào.
ReplyDeleteThấy bạn cằn nhằn thì bà già lại cười rồi nè.. hihi sẽ bay về nay mai thôi Minh An ơi! :)
DeleteDẫu có gì đi chăng nữa, khóe miệng của chị vẫn còn nở một nu cười thật.....duyên!!!
ReplyDeleteLâu lâu u uẩn tí mà..
DeleteThôi lại cười tiếp nè Nilan ơi! :)
Cứ tưởng mình biết được rất, rất nhiều nhạc Phạm Duy, ai ngờ bài này lạ hoắc, may mà GM (vô tình) giới thiệu để biết. HN mới đọc được bài của một vị hòa thượng viết về Phạm Duy được lắm GM ơi. Rất vui được chia sẻ với GM những suy nghĩ này>
ReplyDeleteBản nhạc này M phát hiện lúc ở PP. và viết những lời ghi chú ở Multiply vào ngày 23/11/2011.
DeleteCòn nhạc sĩ PD viết ở Cựu Kim Sơn-Tháng Giêng 1988. Cũng lâu, nhưng vì lúc ấy ông ở nước ngoài, nên bản nhạc không phổ cập ở VN, còn tụi mình thì những năm tháng ấy lưu linh ở khắp mọi miền đất nước, tâm trí đâu mà nghe nhạc.. "tình già" anh HN nhỉ!
Bài này em đã đọc bên Mul, hôm nay chị post lại chắc đang buồn lắm đây! Cuộc đời vô thường mà chị, có gì là mãi mãi đâu. Chị đang sống đang ngập tràn tình yêu của gia đình, của con cháu, bạn bè...mà chị cũng đang là chỗ dựa tinh thần cho những người thân yêu của chị nữa đấy! Em biết chị mạnh mẽ lắm mà, vui lên chị nhé! Hug hug hug!
ReplyDeleteTối hôm qua chị ngồi viết lại và post lại bản nhạc này ở đây. Cái tấm hình chị chụp trên đầu non, trên ngọn núi Dương Minh Sơn Đài Loan là lúc chị tự thương bản thân mình nhất em ạ.. nhìn buồn, nhưng phải mỉm cười thôi em nhỉ?
DeleteÂm nhạc là thứ dễ khiến người ta bị tan ra cùng giai điệu của nó khi phù hợp tâm trạng chị nhỉ? Em đồng ý với chị:
ReplyDelete"mẹ sanh tôi ra đời cho tôi như thế thì tôi là thế, người mau nước mắt và cũng sẽ mau gạt nhanh hạt lệ vướng trên mí mắt, rồi tự nở nụ cười để tiếp tục lặn lội đi ngược lên với dòng chảy mà quên đi những bụi bặm đã vướng chân mình suốt cả đoạn đường."...
Người nhạy cảm dễ đau với nỗi đau chung, nhưng cũng biết cách vượt qua nỗi đau riêng để đứng vững.
Em thích hình ảnh trong bài viết, nó thật phù hợp với thông điệp chị muốn gửi qua bài viết.
Như Mai ơi! cám ơn em đã cặn kẽ với những tâm tình chị trải ở nơi này.. đôi lúc qua một lời nhạc nào đó, ta lại tự phơi mình ra em nhỉ?
Delete... tình già trên ... non, sao thấy mến thương.
ReplyDelete.
... ngoảnh về non
hát khúc Xuân... sang."
Vâng, những ca từ và tiếng nhạc dìu dặt làm nhẹ lòng người.
DeleteTuổi già lên đến đầu non
ReplyDeleteTuyết sương lạnh giá tìm còn vấn vương
Con tim còn những vấn vương
DeleteCho nên tuổi với tim thường tách ra
Tim thì đôi lúc hoan ca
Tuổi thì đã những phôi pha nhạt nhòa..