Dạo này tôi thường phải đi công tác đến cái tỉnh Kandal, nằm phía bên kia sông Mekong, từ TP. Phnom Penh đi đến tỉnh Kandan có 2 con đường, một là đi đường bộ qua cái cầu Nhật Bản, đang mở rộng thêm một cái cầu Trung Quốc song song với cầu Nhật bản, con đường đang tu sửa nên đi đường gập ghềnh sóc lắm, thêm một con đường khác nữa để đến tỉnh đó là dùng phà qua ngã ba giữa hai dòng sông Tonle Bassac và Mekong mới đến cái tỉnh ven sông ấy.
Tôi thì lại thích qua phà để sang sông, được đi qua sông ngắm cảnh trời non nước mà lại còn được đi vào con đường giữa hai dãy đồng không mông quanh, không bóng người, nơi thì đầm nước nơi thì có trồng ruộng, mà nhiều nhất là đầm Sen bát ngát.. với người thích lãng du như bà già thì lại cảm thấy thật là thích thú khi đi vào con đường ấy.
Mấy doanh nghiệp ở trong khu Công Nghiệp tư nhân này nằm lọt giữa đồng không mông quạnh, xung quanh không có khu dân cư, chỉ có mông mênh là đồng cỏ, đồng lúa và đầm sen. Chiều về hai bên đường đầy xe đưa đón công nhân đưa về làng mạc và thị trấn cách đó cũng hơn mười đến hai mươi cây sốn.
Từ tháng Năm đến hôm nay, tôi đã bao lần đứng trên tầng ba của khu nhà nghỉ ngắm mặt trời buổi sớm, ngắm trời mây buổi hoàng hôn và ngắm và ước được đi đến cái đầm Sen, chỉ tại cái hàng rào của Cty và bờ ruộng đất bên kia mà làm đường đất cách trở. Đã một lần tôi đi bộ gần đến đầm Sen thì bị dội ngược vì con đường đất sét lầy lội..
Nhưng sáng nay Chủ Nhật trời nắng đẹp lắm, tôi quyết tâm hôm nay phải đến ĐẦM SEN.. thế là ăn sáng xong hai chị em tung tăng đi ra con đường đất sét lầy lội ấy.
Sau lưng Út Kim và Bà già là ngoài đường lộ
Dấu chân..bò in trên đất sét còn nóng hổi :)
Con đường đi vào đầm Sen là như thế đó hihi
Bên tay phải của đầm Sen là bức tường rào của Cty mà út Kim đang làm việc.
Mùa Sen đã đi qua, Sen cuối mùa nên SEN GẦY trên đầm xơ xác lá úa vàng..
"夏賞綠荷池,
Hạ thưởng lục hà trì "
Hai chị em sau khi chụp xong mấy tấm hình hoa Sen và một mớ hoa cỏ, chuồn chuồn ven đường thì ra về, đang vừa bước đến cái đoạn đường lầy lội thì thấy người trông đầm ý ới gọi lại, chẳng biết bạn đó nói gì, trong lòng cũng hơi lo là vì mình tự tiện vào đầm người ta chụp hình, người ta quở trách thì sao.. hix,
Tôi đi ngược lại thì thấy bạn ấy cũng vừa lội xuống đầm Sen đang hái mấy đài Sen chín.. Và bạn ấy mang lên bờ, tôi dùng body language chỉ vào túi và lắc cái tay, thì bạn ấy cũng chỉ cái bụng và lắc cái tay, sau đó đưa cho tôi bó đài Sen này.. trời ạ! nông dân ở nơi nào trên thé giới này cũng rất là thật thà, thân thiện và hiếu khách quá..
Ở trong một môi trường trong lành, cách xa phố thị con người ta ít biết đến bon chen, người ta yêu thương nhau hơn, trong cái lều nhỏ ven đầm có nuôi thêm vài con vịt, trong đầm Sen chỉ có hoa và hạt Sen, tới mùa hái hoa còn nguyên búp mang ra phố thị, Sen còn lại rụng cánh kết đài Sen, lại chờ hạt chín đầy để lại hái mang ra phố chợ bán, vậy mà gia đình họ lại qua ngày tháng, thấy khách phương xa còn có lòng tốt hái Sen tặng mà không lấy tiền.. hạnh phúc khi thấy khách vui thích mỉm cười nói lời cám ơn.. Hạnh phúc thật là đơn sơ.
Về văn phòng, đặt bó đài Sen gầy guộc lên bàn, lột vỏ ngồi nhấm vài hạt cả nhụy Sen, bùi nhẫn đắng tí mà sao trong lòng thật ngọt ngào..
Sen cuối mùa gầy xơ
Người cuối mùa gầy trơ
Tình cuối mùa xao xác
Hà nguyệt về nên thơ..
TTM
PP. 27/07/2014
"nửa"
Đức Phật sinh ra, được gọi là đản sinh, Chúa ra đời gọi là giáng sinh.
Hihi...
Nó ghé lại trần gian cũng được gọi là...sinh, mà là...khai sinh!
Trên "giấy khai sinh" mà ba má nó làm, khi nó oe oe tiếng khóc chào đời, có ghi rỏ ràng tên họ, ngày tháng, năm, nơi sinh, địa chỉ, và có cả nguyên quán nữa cơ!
Và căn cứ nơi cái tờ giấy khai sinh đó, nó phát hiện ra một điều, là cái gì nó cũng ở "đàng giữa".
Này nhé, nó sinh vào "đúng ngọ", tức là 12g trưa, hay có thể gọi là nửa ngày.
Vào ngày 15, là nửa tháng, vào tháng 6, là nửa năm.
Sinh ở thành phố Nhatrang, là miền trung trung bộ, ở nửa đất nước.
Khi ở trong bụng của má nó, nó cũng chỉ "chiếm chỗ" có một nửa!
(Vì còn có một thằng em trai, cùng chia với nó cái "thiên đường nhỏ bé" của má nó!)
Còn nữa, nếu vũ trụ này được hình thành bởi âm và dương, thì nó cũng chỉ có một nửa vũ trụ.
Vì nó là "âm", là giống cái!
Hehe...
Thật là chán cho cái một nửa này của nó, không bao giờ nó tin vào số phận, nhưng những cái lưng chừng hình thành ra nó như thế này, đôi lúc cũng làm cho nó suy diễn, giống như một điều sắp sẵn cho cuộc đời của nó.
Nửa xấu-nửa tốt, nửa sang-nửa hèn, nửa giàu-nửa nghèo, nửa sướng-nửa khổ, nửa có học-nửa vô học...
Đã sống hơn nửa đời người, tẩn mẩn kiểm tra lại quá trình đã trải nghiệm, nó thấy nó hổng ra làm sao cả, nửa nạc nửa mở, nói chính xác là thịt ba rọi!
Không ba rọi sao được, vì những đoạn đời nó sống, chả có cái gì nguyên!
Lúc nhỏ, được sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả, nó chẳng phải quan tâm gì tới miếng cơm manh áo, tất cả đã được ba mẹ dọn sẵn, không phải lo thiếu bất cứ một thứ gì, năm học lớp "đệ lục", nó đã được có hẳn một chiếc xe mini lambre mới cáu, làm phương tiện đi học, bạn bè cùng trang lứa, thấy nó vi vu trên chiếc xe màu xanh da trời đó, chỉ có mà...tặc lưỡi suýt xoa!
Hehe... mà nó có học hành giỏi giang gì đâu, tháng nào cũng ì ạch đứng giữa lớp, sỉ số học sinh năm chục, thì nó "an tọa" ở khoảng hai lăm!
Nửa mà!!!
Nhưng cũng nhờ cái khoảng "đứng giữa" đó mà ba nó quyết định mua xe cho nó, cho nó đi học thêm cours anh văn, toán, lý hóa, để bổ sung cho cái đầu vốn dĩ chỉ có một nửa "chất xám" của nó!
Ông đâu có biết rằng, với cái trang bị tuyệt vời đó, nó chỉ dùng để "lạng trai" là chủ yếu!
Chỉ có một nửa kiến thức cho cái đầu vốn chỉ có nửa chỉ số IQ, còn nửa dành cho mấy trai mới lớn, hỉ mũi chưa sạch!
Hic..
Là phỡn phơ cho tới lớp 12, nó nghĩ học ngang hông, vì bối cảnh lịch sử của đất nước, bước sang một bước ngoặc khó khăn với trăm ngàn lý do, nó phải lăn xả ra đời kiếm sống.
Sướng mới có nửa. Học mới có nửa!
Nghĩ cũng thật là kỳ lạ, với cái khả năng của con người, từ một đứa con gái, chỉ biết ăn học và đi rong chơi với những tháng ngày tuổi nhỏ, vậy mà khi đối đầu với cuộc sống khó khăn, nó cũng "tả xung hữu đột" với cuộc đời, giành cho được những miếng mồi cơm áo, nuôi sống gia đình, dù lây lất.
Tất nhiên là vô cùng vất vả kèm với không biết bao nhiêu là nước mắt tủi thân!
Nửa xấu với mọi người để kiếm mồi!
Nửa tốt để nuôi sống người thân!
Có lúc lặn lội xuống chợ trời buôn bán đủ thứ trời ơi, quần áo cũ, đồng hồ cũ, quạt máy cũ...
Rồi qua bán bơ, bán khoai lang, bán bún bò, bán bánh mì...
Rồi đu tàu lửa đi buôn chuyến gạo, thuốc lá, cafe...
Lúc trúng mánh thì huy hoàng, lúc trật mánh thì...điêu tàn!
Túm lại là lúc lên voi, lúc xuống chó một cái rẹt!
Nửa lên, nửa xuống!
Cũng có lúc làm cán bộ nhà nước, phụ trách phần hành "quan trọng", được ăn trên ngồi trước, được trọng vọng, được dạ thưa... (chưa tính tới cái khoản dạ trước mặt, trổ c... sau lưng!)
Cũng có lúc được thưởng thức những món ngon vật lạ của đời, ăn sung mặc sướng.
Cũng có lúc quần áo te tua, kiếm được gạo để nấu thành cơm rồi, mà lục hết cả nhà không ra một giọt nước mắm!
Nửa đói, nửa no!
Ngay cả cái tín ngưỡng, nó cũng là nửa vời!!!
Hồi nhỏ, khoảng mười tuổi, má nó cho nó quy y với một ông thầy ở Đà Lạt, bị hấp dẫn vì cái tướng ông thầy đạo mạo, phương phi kèm theo cái không gian lướt thướt sương mù và những tàn thông rủ rượi.
Nó mê lắm, cái xứ cao nguyên đẹp não nùng này, nên đòi cho bằng được ba má nó cho nó theo thầy để tập tành học kinh học kệ.
Mà có học được cái quái gì đâu?
Chỉ thấy ngán với mỗi buổi sáng phải dậy thật sớm để phụ mấy bà già nấu nước, lặt rau, gọt củ...
Dzui nhất là lúc học tu, mới sáng ra, còn mắt nhắm mắt mở, trời thì còn mù mịt sương, cái áo ấm không đủ xua đi cái lạnh, hai hàm răng cứ va vào nhau lập cà, lập cập, mà nó phải líu ríu theo cả đám người lớn đi kinh hành, bàn tay lần chuỗi hạt, miệng niệm Phật Nam mô, cơn buồn ngủ ở đâu không dưng ập tới, xô nó ngã chúi vào người đi trước, lạng quạng!
Hihi...
Tuổi ăn, tuổi ngủ, mà bày đặt đi tu!!!
Chưa kể tới cái đoạn "trì kinh"
Quyển kinh để trước mặt, với những thuật ngữ, hiểu được chết liền, vậy mà nó cứ gật gù lia lịa, nhìn vào, người ta tưởng quyển kinh thuyết pháp bằng lời, còn nó thì thông hiểu lăm lắm!
Té ra là ngủ gục đấy thôi!
Chịu hông nỗi, nó nhắn má nó lên, áp tải nó dzìa lại trần gian!
Không tu nữa!
Huhu...
Đó là về ông Phật, còn về ông Chúa nữa.
Thi rớt "đệ thất" (nửa học mà, đậu sao đặng!) nó vào học trường dòng nữ tu Thánh Tâm.
Trường dòng nên môn giáo lý cũng là một môn chủ lực, một tuần học 4 tiết, nên kinh tân ước, cựu ước nó thuộc làu làu, không thuộc sao được, vì là môn được cọng điểm có hệ số trong chương trình để xếp hạng, hằng tuần còn theo lớp đi lễ nhà thờ đều đặn, vậy mà khi soeur phụ trách hỏi con có tin Chúa không, nó trả lời gọn hơ, dạ không, vì nhà con theo đạo Phật!
Mà nó cũng có biết gì về ông Phật đâu mà tin?
Là thật thà, có sao nói vậy thôi mà!
Nhưng, đó là lúc còn nhỏ, chứ già như ri, trải qua nhiều kinh nghiệm sống trên đời, bây giờ nó tin luôn cả hai ông!
Nên tín ngưỡng trong nó có cả Chúa và Phật.
Nửa Chúa, nửa Phật!
Giờ này, một mình, trong căn phòng nhỏ như cái lỗ mũi, ngồi lóc cóc gõ những con chữ, thót tim nghĩ lại, ngay cả làm vợ, làm mẹ, làm bà nội, nó cũng chỉ làm được có một nửa...
Không lẻ nó là...nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi ta?
Nên,
Nửa sống, nửa chết???
Như Thị
10-07-2012
http://nhuthint.blogspot.com/2012/07/nua.html
mê
Không biết có tự tin quá hay không? Chớ hồi mới lớn, nó coi cũng được gái ra phết!
Bằng chứng là trong xóm, cái đám trai cỡ tuổi nó, ngày nào cũng lạng tới, lạng lui ngang nhà nó như bướm lượn, chưa kể tới các chàng trai lạ! Hihi...
Dzậy mà ông ứng bà hành sao đó, nó lại đem lòng mơ tưởng tới một chàng lạ quắc lạ quơ, không có dính dáng tí nào với cái môi trường nó đang thở. Có nghĩa là chàng này dân ở xứ khác tới, không phải dân địa phương, mà già hơn nó những năm năm cơ.
Chàng ban ngày đi làm công nhân, tối phụ bán quán cafe của một ông anh kết nghĩa.
Còn nó và đám đồng bọn cùng trang lứa, là khách hàng quen thuộc của cái quán đó!
Không hiểu sao, với nó, chàng thật là hấp dẫn.
Không cao lắm, khoảng 1m65 thôi, khuôn mặt xương, với đôi mắt một mí, ít nói, ít cười, nhưng mỗi khichàng cười, nó thấy hồn mình chao đảo. Hic!
Cho dù mấy đứa bạn của nó phản ứng dữ dội.
Mắt con này bù lệch ăn hay sao ấy! Cái mặt thằng cha đó dòm thấy...ưa hông nỗi!
Ủa? Mà sao dzị ta? Chính nó bây giờ cũng không trả lời được cái câu hỏi đó, cho dù đã ba mươi lăm năm trôi qua.
Hồi đó, chàng nghèo lắm, ban ngày đi làm công nhân đường sắt, ban đêm phải đi bưng bê cho quán cafe, kiếm thêm tiền để phụ mẹ nuôi bốn đứa em cùng mẹ khác cha.
Quanh năm suốt tháng, ngoài bộ đồ công nhân chàng mặc thường ngày, thi thoảng lắm vào ngày Chúa Nhật, mới thấy chàng diện lên cái áo thun không được mới cho lắm!
Vậy mà hôm nào ghé quán, không thấy chàngLòng nó cảm thấy nôn nao, chờ đợi.
Có lần, nó và má nó đang ăn bún bò trong chợ, thấy chàng đi tòn tơn, trên tay xách cái bị nylon.
Không biết có cá thịt gì không?
Chỉ thấy lòi ra ngoài bị một chùm rau muống!
Chàng là anh cả của năm anh em trai.
không dưng nó muốn khóc, thấy sao mà thương chàng quá đỗi!
Với cái tuổi thanh niên đó, bạn bè nó thì phè phỡn ăn chơi, đi rông rông với những thú vui tuổi trẻ, cònchàng thì phải lo cơm áo gạo tiền, đã vậy còn kiêm luôn trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ!
Vì cha chàng không biết là ai?
Mẹ chàng thì đang còn vui duyên mới với ông chồng thứ ba!
Chắc một điều là chàng sống cũng không vui vẻ gì? Bởi chàng đâu được chọn cho mình một cuộc đời bằng phẳng hơn!
Cho nên nơi chàng, lúc nào nó cũng thấy một sự cam chịu đến tội nghiệp!
Không biết có phải vì cái tính đa cảm, cho nên nó đem lòng thương chàng ghê gớm, cho dù lúc đó chàng đã có người yêu.
Có bửa chàng còn nhờ nó làm dùm việc cho chàng, ở quán cafe, trong đêm noel để cho chàng đưa người yêu đi chơi nữa chớ!
Bây giờ, nghĩ lại, thấy sao mà nó ngu dữ dzậy ta?
Mấy đứa bạn nó thường càm ràm, con nhỏ này bị ông đó bỏ bùa mê thuốc lú rồi hay sao, mà khùng dữ vậy?
Chớ tụi nó có biết đâu chính nó đang có tình ý với chàng.
Còn chàng, chẳng qua coi nó như một đứa em ngoan, dễ bảo!
Ma dẫn lối quỷ đưa đường, cho nên tìm chốn đoạn trường mà đi hay sao ấy.
Mà sau đó nó cũng ôm được anh chàng đó làm chồng mới ghê chứ!
Cũng không nhớ rỏ là tại sao?
Có thể là do mối tình của chàng và cô người yêu tan vỡ.
Và cũng có thể chàng thấy nó mê quá mà tội nghiệp chăng?
Chỉ biết là bắt đầu từ đó, nó phải trả giá cho cái mê khốn khổ, khốn nạn đó!
Lấy được chàng rồi, mà theo không mới ghê chớ!
Bởi vì hồi đó, đã nói rồi, chàng nghèo đến cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, tiền đâu mà đám cưới với đám hỏi?
Đã vậy mà chàng còn chảnh nữa chứ!
Dứt khoát không chịu nhận tiền của ba nó đưa cho để làm một bửa cơm ra mắt họ hàng.
Chàng tuyên bố, nếu thương chàng thì có sao chịu vậy, chàng không muốn quy lụy ai!
Thế là, xin lỗi, chịu không nỗi.
Nó xách... gói theo không!
Huhu...
Nhưng cũng được an ủi là khi đi làm giấy đăng ký kết hôn, dựa hơi chức vụ công nhân cầu đường của chàng, cặp đôi nó cũng được mua thuốc lá, trà, bánh kẹo... theo tiêu chuẩn hiện hành, vào năm 1979.
Năm đó, nó mới tròn đôi chín rưỡi!
Nó nhớ như in, khi mua được cái suất tiêu chuẩn cô dâu, chú rể đó.
Sau khi bán đi thuốc lá và trà
Còn lời lại được bốn ký bánh quy.
Nó được ưu tiên để lại cho mình một ký
Ba ký kia đem chia cho mấy đứa em trong nhà.
Vậy mà, lúc đó, nó ăn bánh thấy ngon lắm!
Dù vừa ăn, vừa khóc!
Nhớ tới đây, cầm lòng không được, nó tủi thân quá đi
Thôi thì, khi khác nhớ tiếp
Nhé...
Như Thị
09-01-2012
8 tháng 3
Tranh thủ ngày 8/3, nó vùng lên một chút, nếu có gì phạm thượng, xin các quý ông, quý bà nể tình ngày này mà bỏ qua cho nó nhé!
Nó biết, có thể những suy nghĩ sau đây sẽ khiến cho những người đàn ông, và cả đàn bà nữa, cảm thấy bị xúc phạm, bị tự ái, bị tổn thương...thậm chí sẽ cười nửa miệng, sẽ coi rẻ, sẽ lắc đầu, kêu lên, không đúng, không đúng...
Có thể sẽ phản ứng dữ dội, và có thể tìm nó để...quánh! Nhưng, xin lỗi, nó "đếch" ngán!
Vì chính nó, cho dù, có nói lên cả ngàn cái khuyết điểm của đàn ông, nó vẫn là người luôn yêu thương tất cả những người đàn ông (và thông cảm với những người đàn bà) bên cạnh cuộc đời của nó!
Hehe...
Hình như cái tư tưởng ta đây là đàn ông, là phái mạnh, là số một, là trưởng thượng, là...nằm trên... đã được hun đúc, nhào nặn trong cái đầu của hầu như tất cả cánh đàn ông người Việt Nam ta.
Những người đàn ông bị xâm nhập bởi một ngàn năm đô hộ giặc Tàu!
Ảnh hưởng của cụ Khổng lớn tới mức độ, làm cho những người đàn ông ta bị huyễn hoặc.
Ta là người lớn, là ông chủ!
Vô hình chung, điều đó trở thành là chuyện đương nhiên!
Hic...
Họ đâu biết rằng, càng muốn tỏ ra mình là chủ, chỉ là để che dấu cái sự thực phủ phàng, là mãi mãi, ở một góc độ nào đó, chính họ là nô lệ của đàn bà, phải phụ thuộc vào đàn bà!
Hihi...
Họ được chui ra từ đàn bà mà, phải không?
Còn cánh đàn bà nhà mình nữa, cũng bị cái tư tưởng của ông bà, cha mẹ ta nhồi nhét, nên cứ tự nguyện là một nô lệ chân chính, cho đến lúc, quên chính mình mới là chủ!
Nhiều khi nghĩ, thật là mắc cười, mấy ông luôn mồm khoe khoang, tao mới cua được con nhỏ kia, chinh phục được con nhỏ nọ, chớ họ đâu biết rằng, phải có sự phát tín hiệu của mấy bà, mấy ông mới được cua, được chinh phục!
Nếu không, xin lỗi, còn khuya!
Các loài động vật, tới mùa động đực, con cái phát tín hiệu, bằng cách, tự nó, tỏa ra một cái mùi đặc trưng để dụ con đực theo đó mà tới!
Còn cái loài người, đàn bà, điểm trang, làm đẹp, liếc mắt, đưa tình, cũng chỉ là phát tín hiệu để dụ người đàn ông theo đó mà tới!
Không phải sao?
Khekhe...
Vậy, ai là chủ động và ai là thụ động đây?!
Thử nghĩ xem,
Ra đời, cũng từ nơi người đàn bà, được nuôi lớn cũng từ bầu vú của người đàn bà, xin lỗi, mở ngoặc chỗ này một chút ( tới lớn, tới già, hể được ôm đàn bà vào lòng, như một bản năng sơ khai, là mấy ông cũng vẫn còn muốn tìm đến, nơi đã nuôi mình lớn, là đôi vú của người phụ nữ, để bú! Hihi...)
Lớn lên, có vợ, với danh nghĩa là có đôi, có bạn, là duy trì nòi giống, nhưng thực ra cũng chỉ là chỗ để dựa vào, để được chăm sóc, để được thỏa mãn cho cái tôi vốn đứng một mình không bao giờ vững!
Nếu không có được vợ, mấy ông cũng phải có người tình, thậm chí, gái bao, hoặc ăn bánh trả tiền để giải phóng năng lượng đàn ông!
Ngay cả những đứa con được sinh ra, để mang cái họ của người đàn ông, cũng được hình thành trong cái bụng của người đàn bà!
Chưa kể những điều vặt vãnh trong đời sống hằng ngày cũng cần có tới bàn tay của phụ nữ!
Vậy mà, cứ hể thấy đàn bà có biểu hiện gì giống ta, hoặc hơn ta, là trề môi, là nhún mỏ, là coi rẻ, là khinh thường.
Đàn ông thường cho mình có được cái đặc quyền là chủ động, là chinh phục, là quyền uy, là tối thượng, là phải hơn đàn bà, nhất là người đàn bà của mình!
Nếu nhìn sâu xa hơn một tí nữa, những bi kịch trong gia đình, thường phát xuất từ những người đàn ông tưởng mình là người lớn này!
Bà giỏi hơn tui ư? Tự ái!
Bà khôn hơn tui ư? Tổn thương!
Bà làm ra nhiều tiền hơn tui ư? Mặc cảm!
Bà chức vụ lớn hơn tui ư? Chó táp nhằm ruồi!
Bà yêu người khác, không phải tui ư? Lăng loàn, trắc nết!
vv...và vv..!
Tất cả những phản kháng đó, chỉ càng làm đậm thêm chất chưa lớn của đàn ông!
Sao không hiểu ra rằng, nếu bà giỏi hơn tui, bà khôn hơn tui, bà làm ra nhiều tiền hơn tui, là tui đỡ phải vất vả, tui khỏi phải gánh chịu những hậu quả trầm trọng do bà gây ra, nếu bà ngu dốt!
Còn nếu bà đi yêu người khác, không phải tui, là tui phải xét lại tui.
Tại sao vậy?
Hay là tại tui như thế nào đó, cho nên, bà chối bỏ tui?
Sống tới tuổi này, nó thấy ra một điều.
Đàn ông dễ được bằng lòng với mẫu người đàn bà yếu đuối, vụng về, khờ dại một tí, thì càng tốt.
Để họ được có thể chứng minh rằng ta mạnh mẽ, che chở, bao bọc cho đời em!
Để họ được làm kẻ bề trên, là kẻ ban bố, là anh hùng!
Chớ khi thấy người đàn bà nào có bản lãnh, tự tin, độc lập, dám sống theo cái muốn của chính mình.
Là họ dị ứng ngay!
Người lịch sự thì đứng xa xa mà ngó, cùng lắm là chắc lưỡi, phán một câu cũng hay, xong rồi biến, không dám tới, để tiếp cận!
Hay là không đủ khả năng để tiếp cận!
Còn cũng có người, quá kém, sẽ lên tiếng chỉ trích, phê bình, thậm chí mạt sát, chà đạp, để che dấu cái mặc cảm thua kém của mình!
Bởi họ cũng biết, với những người đàn bà có khả năng tự làm chủ được đời mình, họ sẽ khó khuất phục được, thậm chí giống như một sự xúc phạm!
Túm lại, đàn ông luôn luôn tìm mọi cách để biện hộ, để che dấu sự thiếu tự tin của mình với muôn vàn lý do!
Thậm chí, có một câu, đàn bà đái không qua ngọn cỏ!
Đâu có biết rằng, đàn bà cũng có cái cách của họ, là tui leo lên cây, đái ướt cỏ, mấy ông ơi!
Một chút chỗ này nữa, đừng cho là thô bỉ.
Đàn ông có lớn tới cỡ nào đi chăng nữa, thì họ cũng run rẩy, nhỏ bé bên trong chỗ bao bọc, chỗ sinh tồn nòi giống của đàn bà!
Khekhe...
Đừng có lồng lộn lên nha cánh đàn ông yêu quý!!!
Đâu biết rằng, trong tận cùng sâu thẳm ý thức, đàn bà đã biết họ là chủ, với vũ khí là sự mãnh mai, yếu đuối!
Đâu biết rằng, cái tỏ vẻ ra mạnh mẽ, chở che, là tấm bình phong dùng để che đậy sự phụ thuộc của đàn ông!
Đâu biết rằng, người đàn bà giả vờ yếu đuối, dùng cái quyền lực của mình để tận dụng, để bóc lột cái thể lực của đàn ông!
Đâu biết rằng, người đàn bà tỏ ra mạnh mẽ, dùng cái quyền lực của mình để chia sẽ bớt cái gánh nặng, cái nhọc nhằn cái cơ bắp của đàn ông!
Suy cho cùng.
Đàn ông sợ đối diện với cái yếu điểm của chính mình, nên muốn phủ nhận, muốn tẩy chay, thậm chí ghét bỏ cái nô lệ bản năng đó!
Đàn bà giả bộ làm nô lệ để thể hiện quyền làm chủ, để thống trị đàn ông bằng cái e lệ, nhỏ nhoi, yếu đuối của mình!
Có một điều, khó có ai nhận ra cái nghịch lý, cái mâu thuẫn đó để sống thoáng hơn!
Cứ tự mình lấy dây cột, ràng.
Rồi vùng vẩy khi thấy quá bức bách!
Loài người thật lạ kỳ, cứ sống giả dối, cứ trốn chạy chính mình, để rồi bám víu vào chính cái mình tạo ra, lấy giả làm thật, riết rồi không biết thật, giả ra sao!
Yếu tưởng Mạnh.
Nhỏ tưởng Lớn.
Nô lệ tưởng Chủ.
Chủ tưởng Nô lệ.Cứ thế mà đảo điên, rồi tự khổ!
Ước gì cánh đàn ông nhìn ra được người đàn bà giả bộ yếu đuối là gánh nặng, là trách nhiệm của mình!
Ước gì cánh đàn ông nhìn ra được người đàn bà có cá tính là quyền lợi, là niềm hạnh phúc của mình!
Ước gì cánh đàn bà đừng quá sống giả dối, đừng giả vờ mình là nô lệ cho tới một ngày, nhập vai nô lệ thật sự!
Ước gì cánh đàn bà nhận ra quyền làm chủ của mình là thương yêu, là chia sẽ những nhọc nhằn, khốn khó của đàn ông!
Ước gì cả đàn ông và đàn bà cùng tôn trọng nhau, nhận ra giá trị, thiên chức của nhau, để bổ sung, để hòa hợp chứ không phải để là đối thủ của nhau vì những tư tưởng cũ kỷ.
Ước gì, không phải chỉ là một ngày 8/3.
Mà là ba trăm sáu mươi lăm ngày 8/3.
Để hai cái giống, cái và đực, trong một con người được hòa hợp, không phân biệt.
Vì trong mỗi con người của ta, vốn được cấu tạo, hình thành bằng cả hai, tinh trùng và noãn!
Ước gì chúng ta.
Cả đàn ông lẫn đàn bà thoát ra được những định kiến cổ hủ.
Để tấu khúc hoan ca trong cuộc sống mầu nhiệm này.
Như Thị
09-03-2012