Showing posts with label Hoa cỏ. Show all posts
Showing posts with label Hoa cỏ. Show all posts

Sunday, June 28, 2015

Hoa THỦY CÚC

.
Hôm thứ Sáu vừa rồi có một bạn Phật Tử gửi tin nhắn cho tôi đi dự buổi tọa đàm vào ngày Chủ Nhật ở Thiền viện Vạn Hạnh với thầy Huyền Diệu - thầy từ Ấn Độ về - mà từ lâu tôi chỉ biết thầy qua quyển sách "KHI HỒNG HẠC BAY VỀ". Âu cũng là một cơ duyên trong dịp tôi về phép, lần đầu tiên được gặp và được đến nghe thầy nói chuyện, cho nên sáng sớm hôm nay tôi đã đến Thiền viện.

Nhưng vì thầy bận Phật sự nên buổi tọa đàm chỉ vọn ven trong một tiếng đồng hồ, đến 09:30 sáng tọa đàm đã xong, trong lúc chờ con trai đến đón về, thì tôi lại đi lang thang ở quanh hoa viên trước sân chùa với hoa với ánh nắng hơn mười giờ sáng chói chang của xứ nhiệt đới..

Sau khi chụp hết những bông hoa đang nở ở sân chùa, tôi chợt phát hiện một chậu Thuỷ Cúc khiêm tốn đứng có một mình ở bên kia khoảnh sân sát bên cạnh những chậu Mai vàng xanh mướt đang đợi mùa xuân. Chậu hoa lớn, hình như bụi Thủy Cúc này ít được người tỉa tót chăm sóc, nhìn những cành hoa dài hơi xơ xác đong đưa trong gió trong nắng mà thấy thương.

Chợt tôi nhớ đến bài thơ TRƯỚC MÀU HOA THỦY CÚC của nàng thơ Đinh Thị Thu Vân, người mà tôi biết qua mấy bài bình thơ của bạn Nguyễn Đông A.


TRƯỚC MÀU HOA THỦY CÚC

thế mà em đoạn đành quên
chiều nay nâng dáng hoa mềm
se đau
đã từng thương
đã lao xao
trắng mong manh ấy
từng nao hồn gầy

rồi qua...
qua mất ngây say
hoa phai phận mỏng
em đầy phận em...

đuối lòng
quên cả tên, quên
này đây Thủy Cúc
đây miền nhớ xưa

này đây phiến lá
loang mưa
em nghiêng xuống
bỏ chơ vơ
cuối trời

trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...

mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì!

Đinh Thị Thu Vân 

Mười giờ rưỡi sáng nay trời hanh nắng lắm, nhưng tôi chẳng ngại nắng rám gương mặt già nua của mình, tôi đi chụp mớ ảnh này để tặng nữ sĩ Đinh Thị Thu Vân và người bạn Nguyễn Đông A "vô tâm", người yêu thơ nàng đến đòi xé toạc và gọt sát từng chữ, từng câu thơ của nàng ấy ra..

XƠ XÁC HANH HAO GẦY










"..
này đây phiến lá
loang mưa
em nghiêng xuống
bỏ chơ vơ
cuối trời .."






"..trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...

mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì! "







Tôi mới biết Thu Vân và cũng mới chỉ đọc được vài bài thơ của nữ sĩ, nhưng tôi cảm nhận được những câu thơ tình đau đáu đớn đau, những thảng thốt của một người phụ nữ chỉ biết yêu, chỉ biết cho đi như trong yêu thầm nhớ trộm, chỉ biết tỏ bày và biết rõ kết quả của tình si, dù biết rằng " anh chưa nhận, có thể vì mây xám / chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau! "  hoặc " ngày mai / khi những câu thơ em viết ra không địa chỉ nào để gởi / ở một góc đời anh vẫn sống vô tư .."  nhưng nàng vẫn trầm mình trong cái cõi thơ đau đáu yêu không cùng ấy..

trăm chiều gió, trăm chiều mây lịm mướt
em gom về kết lại phút tràn yêu
và sông suối, và lá hoa và trăng biếc
có một lần em đã kết trao theo...

anh chưa nhận, có thể vì xa lắm
sương khói mơ hồ che khuất mảnh hồn trao
anh chưa nhận, có thể vì mây xám
chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau!

có thể bây giờ, có thể suốt mai sau
thơ em viết, chỉ đôi lần anh lướt đọc
như thoáng gió lướt qua vùng hương cỏ mật
xa hút rồi...không gởi lại chút bâng khuâng!

xa hút rồi, mà cỏ mãi dạt dào xanh... 

ĐTTV


Tôi vốn dĩ yêu màu trắng, tôi yêu màu trắng tinh khiết từ thủa tuổi học trò ngày xưa đã trôi qua, tôi yêu màu trắng của ngày hôm nay cho đến ngày về với hư không.. dù màu trắng ấy đã loang lỗ với nắng mưa giông bão của cuộc đời đến bạc cả lòng.. Cho nên khi đọc đến tên hoa Thủy Cúc, loại hoa như cỏ mong manh, khẳng khiu không rực rỡ sắc lẫn không hương, nhưng màu trắng đó luôn thu hút tôi mỗi lần tôi bước ngang qua, và tôi ghé vào nhà và đọc bài thơ này của Thu Vân, rồi tôi chợt nao nao..

..trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...

"mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì! "  

Người phụ nữ ấy chẳng bạc lòng, nàng cứ yêu, nàng cứ mong nhớ vời vợi và nàng vẫn biết rằng "sao xa như thể mình không là gì!"  

Thế mà em đoạn đành quên
chiều nay nâng dáng hoa mềm
se đau
đã từng thương
đã lao xao
trắng mong manh ấy
từng nao hồn gầy

rồi qua...
qua mất ngây say
hoa phai phận mỏng
em đầy phận em... 

Ở câu này có lẽ phải là chữ ĐÀY "Em đày phận em"

Phải nàng đã đày cái thân phận của nàng trong cái yêu không cùng ấy, yêu khi vẫn biết là "Sao xa như thể mình không là gì !"  Làm tôi chợt nhớ đến câu nói rất nổi tiếng trong truyện Love Story là cuốn tiểu thuyết lãng mạn của nhà văn người Mỹ Erich Segal mà từ thủa học trò chúng tôi hay nghêu ngao nói lắm :

Yêu có nghĩa là không bao giờ phải nói lời hối tiếc 
Love means never having to say you're sorry !

Phải, nàng cứ yêu đi nhé, còn biết yêu là vẫn còn thở vẫn còn sống trong cõi đời này!

    Chàng vô tâm kia ơi!

    Chàng có nghe không?
    Tiếng nàng than thở ngóng trông ngút ngàn
    Hoa phai phận mỏng vô vàn..
    Đừng cho Thuỷ Cúc muộn màng đợi tin..

TTM
Chủ Nhật 28/06/2015
..............................
--> Read more..

Thursday, June 18, 2015

Dãy phố đầy PHƯỢNG ĐỎ


Trong khu phố tôi ở, còn có tới hai dãy phố đầy hoa Phượng.

Từ đường cái lớn rẽ vào con phố đi vào xóm nhà tôi, có lẽ vì kế cái trường Tiểu Học, cho nên từ đầu phố đến cuối phố ở hai bên con đường được trồng trồng toàn hoa Phượng. Mỗi lần về nhà tôi đều ngẩng lên ngắm những tàng lá phượng xanh rì, những trái phượng chín khô chẳng ai buồn hái, màu xanh lá và màu nâu khô nổi bật trên nền trời trong xanh đầy mây trắng.. ngắm để chờ mùa Phượng nở hoa.

Tháng Ba về, thấy thoang thoáng trên một vài cây nở vài đóa phượng đỏ; tháng Tư, về thấy Phượng đã trổ nụ xanh báo hiệu một mùa phượng bội thu. Và hôm tháng Năm khi tôi về nhà, buổi sáng thức giấc nhìn ra hàng cây đầu ngõ thì đúng là mùa hạ đã đến con phố nhà tôi, hoa Phượng đỏ đầy trời..









Màu hoa lúc bầu trời ui ui.. muốn mưa..








Ở một con phố khác
hôm ấy trời ban trưa, có bà già đội nắng ra tìm mùa Hạ.















Bạn Bống của tôi, một hôm trong tháng Năm.. cũng đi lạc đến phố này.


Bạn nhỏ Oanh Mai hôm ấy trời muốn mưa, thương chị nên không ngại đường xa đã đưa chị về.. cũng tới phố này.


Con bé hôm ấy vừa tròn hai tuổi, chắc Bé sẽ không hiểu vì sao mà được Bà nội đưa ra bên bóng Phượng đỏ rực trời..


Tôi thì nay da đã trổ đồi mồi, nhưng vẫn cứ yêu hoa yêu cỏ như thế mà qua tháng ngày..



HẠ TRÔI
Nhặt trên tay cánh hoa Phượng vĩ
Nhìn hạ trôi..
tuột
qua kẽ tay gầy..

Bây giờ các con đã trưởng thành, những ước mơ của tuổi thơ tưởng chừng không có trong thời khốn khó, nhưng bây giờ lại hiện hữu quanh tôi.. Mỗi buổi sáng thức giấc tôi nghe tiếng chim sẻ chim yến hót quanh nhà, nhìn qua khung cửa những con phố đầy hoa.. bước chân đi tản bộ quanh các con phố, dù bây giờ vẫn chưa được chăm chút lắm nhưng những mảng sống đầy màu sắc cũng làm vui mắt và làm bình an người đang tản bộ.

Dãy phố nhà tôi đầy hoa lá như thế đó..

TTM
SG. 26/05/2015
@ CON PHỐ BỐN MÙA HOA..
.
.
--> Read more..

Saturday, June 13, 2015

Con đường đầy lá me bay..


Trên dãy phố trong khu tôi ở còn có một con đường trồng đầy ME.

Vào mỗi buổi sáng sớm khi nắng vừa treo trên ngọn cỏ, hay vào buổi chiều khi nắng còn nhẹ vương trên bầu trời xanh, nếu mà hôm ấy dạo bước đi ngang qua đó thì bạn sẽ phải ngừng lại mà lặng ngắm.. bốn mùa lá me rơi.















Gia đình tôi dọn về khu phố này ở cũng được năm sáu năm, cây cỏ quanh phố cũng lớn bấy nhiêu tuổi, cho nên cây trổ hoa cũng trong vài năm gần đây, tôi ít ở nhà nên cũng chỉ dõi theo được vài mùa hoa.

Mùa Xuân lá me non trổ xanh màu mạ, tháng Ba ngắm lá me rụng khô vàng đầy gốc, tháng Tư ngắm lá và những cánh hoa me rơi vàng cả góc thềm, tháng Năm cũng thế vòng đời của hoa Me thật dài, dăm hoa mới kết được chùm quả Me chua chua..

Tôi nhớ mùa Me kết quả năm ngoái chẳng ai hái, vì lũ trẻ hàng xóm nhà tôi đa phần lớn hơn cháu nội tôi chỉ khoảng hai ba tuổi, quả me chín rồi rụng.. thi thoảng tôi thấy có mấy bà già ra hái vài chùm về nấu canh ngót cá, có lẽ phải chờ thêm vài năm nữa mới có những lứa trẻ học cuối cấp Tiểu Học, cấp Trung học chạy ra hàng me này hái những quả me chua ăn với nước mắm đường hay với chén mắm ruốc cay cay.. hay là các bé cũng chẳng màng ăn những món ăn này nữa.. thế thời thì phải theo thời nhỉ.

Tuy nhiên vào mấy buổi sáng đi dạo quanh nhà và mấy buổi trưa đầy nắng, khi nhìn thấy hàng Phượng nở đỏ rực trời, bà già này không đặng đừng chỉ biết đội cái nón lên đầu rồi đi băng băng ra con phố với đầy Phượng và đầy hoa me đang rụng dưới gốc cây..

để nghe đâu đó ..
      "..Con đường đưa bước chân đi
       Êm êm đá lát lòng nghe bồi hồi ..
      ..
      Con đường có lá me bay.."

Và đôi khi tôi cũng thấy như dưới bước chân mình lao xao..
     Lá me rụng đỏ lối này
     Hoa vàng vướng cả gót hài chiều nay.

TTM
Tháng 5/2015

Note này nằm trong album CON PHỐ BỐN MÙA HOA của tôi.
.
--> Read more..

Saturday, March 14, 2015

CHỦ NHÂN ngôi nhà có hoa "Yesterday-Today-and-Tomorrow" !


Thật ra "Yesterday-Today-and-Tomorrow" là tên của một loài hoa, đây là lần đầu tiên tôi mới được biết có một loài hoa mang cái tên rất ư là triết lý nhân sinh như thế!



Trước khi nói về loài hoa ấy, tôi muốn nói về CHỦ NHÂN CỦA NGÔI NHÀ THÂN THIỆN - nơi có mấy bụi hoa này và là nơi tụ tập ấm áp của tất cả các nhóm bạn thân quen với nàng khi đến Trại Hầm, Đà Lạt - của chúng tôi.



Thật ra, mái nhà này được mang tên là HIÊN CÚC - một biệt danh được các bạn thân thương đặt tên từ những năm 2010s cho cái biệt thư nhỏ bé thơ mộng của Minh An Nguyên ở cái xứ "CHẲNG CÒN SƯƠNG MÙ" NÀY - cho nên khi chuẩn bị cho chuyến du xuân của cả nhóm đến Đà Lạt, thì tôi cứ tưởng quanh nhà nàng sẽ đầy hoa Cúc vàng hay Dã Quỳ vàng..  nhưng hình ảnh đập vào mắt tôi khi đến cổng nhà nàng là :

Dàn hoa GIẤY mặc mưa gió hoa luôn tím hồng rực trên cổng..

Nhìn từ ngoài đường vào nhà.


Từ trong nhà nhìn ra cổng với dàn hoa Giấy tím và cây Trạng Nguyên bên hàng rào xuống dưới thung lũng đầy cây cafe, mít và.. hoa cỏ dại :-) , bên cánh cổng dàn hoa Giấy này đã biết bao nhiêu bạn đứng đó để những cành hoa lơi lả bên bóng mình..





Tôi nhớ mình có chụp con đường nhỏ xuống thung lũng nhưng không tìm thấy nên tạm lấy tấm hình của bà già thế vào đây để mô tả ;-) bên tay trái chỗ cây hoa Trạng nguyên là con đường xuống đồi cafe của nhà nàng..


Dưới chân đồi có gốc mít đang mang đầy những quả mít to nhỏ..


Hoa cafe đang trổ trắng.. vườn.


TRONG SÂN NHÀ NÀNG..

Góc vườn cây Mai Anh Đào chỉ còn vài nhánh hoa..


Bộ bàn ghế này là nơi tụ tập của bạn bè khi chiều xuống..






Sáng sớm hôm ấy, khi sương vừa từ trên núi đổ về giành với ánh bình minh đang lấp ló ở chân trời, khi thấy chúng tôi tíu tít chụp hình đủ mọi góc độ từ lúc sương mù đổ xuống đỉnh núi xa xa phủ cả dãy nhà trên ngọn đồi đối diên cho tới lúc ánh bình minh lấp lánh làm đỏ rực dãy nhà trên đồi.. thì nàng Minh An sung sướng hả hê lắm.. vì suốt cả chặng đường nàng nghe tôi rêu rao rằng ĐÀ LẠT BÂY GIỜ CHẲNG CÓ SƯƠNG MÙ và NÓNG cũng chẳng thua gì ở Sài Gòn..



Đúng thật như thế cơ mà, tôi vẫn nhớ như in ngày xưa lúc tôi còn bé, nghĩa là cách đây khoảng hơn 40 năm, những đồi thông và thung lũng Đà Lạt ngày ấy lúc nào cũng đầy hoa cỏ, sương và lạnh giá, đến với Đà Lạt đồng nghĩa là đến với xứ lạnh mù sương mà đã có rất nhiều thi nhân nhạc sĩ viết về Đà Lạt, lại chợt nhớ vài lời ca trong bản "Thương Về Miền Đất Lạnh" do ca sĩ Thanh Tuyền hát .

"Tôi nhớ Ðà Lạt mơ
Ru lòng người lữ thứ với bao nhiêu ước mơ
Lưu luyến Ðà Lạt thơ
Khi hoa anh đào nở đường lên phố xưa
Gập ghềnh suối đá, lá chen hoa đẹp tươi
Với sương lam nhẹ rơi với chim ca ngàn lời
Thác ngàn lả lơi
Hẹn hò của giai nhân đón ai trong ngày vui ..."

Trở lại những cảnh trí quanh nhà nàng, chúng tôi đã đứng bên những bông hoa PHÁO màu cam trồng quanh bên bờ dậu nhà nàng đã nở vài chùm, ban đêm thì màu vàng sáng rực lên và ban ngày khi nắng lên thì hoa vẫn vàng hơn nắng, bây giờ chỉ mới nở vài chùm, nhưng nếu mà nở rộ chắc vàng rực cả bờ dậu..







Tôi cũng bon chen ghé cái mặt của mình bên chùm hoa Pháo nở vàng rực..



Còn nàng thì từ sớm đã thong dong tưới những đám cây dưới thung lũng..



Nhà nàng còn trồng mấy dàn hoa TƯỜNG VI ở phía dưới thung lũng và ở hàng rào phía sau nhà, và tôi lại liên tưởng đến những ca từ trong bản nhạc "Cô láng giềng" của Hoàng Quý.. thấp thoáng trong bóng dáng của các bạn tôi.. riêng tôi khi len lỏi vào chụp hình hoa và "Giơ tay buồn hái bông hồng tường vi " thì bị gai của hoa đâm vào người.. 









CÂY MẬN HOA TRẮNG - màu hoa trắng muốt giống hoa Mai trắng làm tôi nhớ hình như còn có một cái tên khác, nhưng đột nhiên tôi không nhớ được, ở mấy ngày vậy mà lúc đi ngang là tôi lại đưa cái Iphone ghé vào và thu mãi hình hoa cùng những cành Mận đang kết trái..









 Thấp thoáng dưới gốc Mận có bụi Trạng Nguyên..



Hoa MAI ANH ĐÀO ở bên hiên nhà sát tường nhà chỉ còn vài nhánh hoa..





Cây ĐÀO MÁ HỒNG còn gọi là Đào Lông ở cuối nhà cũng chỉ còn vài cành hoa và đang kết trái.. giá mà lúc trái này chín mình được măm măm..




Vậy đó, tôi còn có thiên phóng sự khác về nhà nàng, về con đường đi lên đi xuống ở nhà nàng vào dịp khác, ở đây tôi chỉ khoe những hình ảnh về những loài hoa chính quanh nhà nàng, còn vài loại hoa và hoa cỏ dại quanh vườn nữa.. tuyệt nhiên tôi không tìm thấy hoa Cúc hay hoa Dã Quỳ.. cho nên tôi lại quay trở lại mấy bụi hoa KISS-ME-QUICK hay YESTERDAY-TODAY-and-TOMORROW được trồng dọc theo bờ dậu ngay đầu triền đồi dốc xuống thung lũng nhà nàng đây!

Trong những ngày sau đó lúc đi xuống phố Đà Lạt, tôi cũng thấy hoa được trồng quanh các dinh thự hay trong vườn hay trước hiên nhà nhưng được tỉa thành bụi tròn chứ không để cây mọc phát triển tự nhiên như ở nàng Minh An..




















Nàng cũng tím tím bên bụi hoa YTT của mình..

Cánh hoa nhìn rất mỏng manh, khi vừa nở ra hoa mang màu tím đậm đà nồng nàn, sang hôm sau hoa chuyển sang màu tím phơn phớt nhạt dần rồi từ từ chuyển sang màu trăng trắng để rồi.. tàn phai.. và loài hoa này hình như tôi đã gặp và thấy ở đâu đó trên những nẻo đường dọc ngang của mình rồi, gặp ở đâu thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tên hoa thì tuyệt nhiên tôi không biết. Cho nên chiều hôm vừa đến nhà bạn Minh An, thấy tôi ngắm nghía hoa và hỏi tên hoa thì bạn cho biết tên và giải thích vì sao mà lại gọi như thế thì tôi cảm thấy thật hiếu kỳ! Bạn còn cho biết ở Đà Lạt người ta còn gọi là hoa Lài Nhật vì có mùi thơm như hoa Lài vào buổi chiều tối! Thế thì đúng là loài hoa đầy hương và sắc rồi.

Vì hiếu kỳ, nên tôi đã đi tìm ông Google để hiểu thêm về loại hoa này, cũng là để xem tên hoa có phổ cập hay chỉ là do ai đó ngẫu hứng mà đặt ra.. và trong trang Wikipedia cho biết loài hoa này xuất phát từ South America với cái tên Brunfelsia grandiflora, là một loại hoa bụi cao thuộc họ nightshade family.. (hihi chữ nightshade dịch ra nhiều tên quá nên giữ nguyên cho nó lành). Hoa này ở Anh người ta còn gọi là (Royal purple brunfelsia) hoa Brunfelsia hoàng gia tím, Kiss-me-quick và Yesterday-Today-and-Tomorrow, đọc đến ba cái tên dĩ nhiên là tôi rất thích hai cái tên sau cùng nhất rồi hihi :-)

Kiss-me-quick : hôn tôi nhanh lên ! (hihi tạm dịch như thế nhỉ?)   Ừ! yêu nhau thì người ta rất muốn ôm vào lòng và đặt nụ hôn lên trán lên môi, hôn nhanh kẻo hoa sẽ chuyển màu.. tình cũng nguội.. cái tên hoa đến lạ!

Yesterday-Today-and-Tomorrow Quá khứ - Hiện tại và Vị lai..  tên và màu sắc của hoa đã mang cả một triết lý của đời người..

Đêm nay, tôi và có lẽ cả nhóm bạn vẫn còn nhớ như in những rộn ràng ríu rít của hai ngày đi đường và hai ngày ba đêm ở tại nhà nàng, người bạn chu đáo và thân thiện của những nhóm bạn chúng tôi... bài viết này mới viết về những nồng nàn quanh nhà nàng, chúng tôi còn những ngày, những đêm ríu rít bên nhau nữa và con đường đổ dốc nhà nàng nữa.. những hồi ức màu tím đó sẽ mãi là hồi ức yêu thương, những hôm ấy những người bạn VẪN CÒN TRẺ của chúng tôi đã sống thật an lạc và ngày mai dù có tàn phai thì màu hoa vẫn trắng tinh khôi nồng nàn như tình bạn này.

TTM.
PP. 06/03/2015
16 tháng Giêng đêm Nguyên Tiêu Ất Mùi.
.


--> Read more..

Những entries gần đây



2015-06-17 - 88,616 views

Song Ngư..

“Hòa vào dòng chảy, và luôn mong muốn bản thân thay đổi khác hơn ngày hôm qua.”






.. Và mây vẫn trôi giữa dòng đời bụi bặm... Người đi qua đời.. chợt.. cũ đến chẳng còn quen....

Thiên di



- Bớt ăn thịt, ăn nhiều rau
- Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua
- Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả
- Bớt ăn chất bột, ăn nhiều sữa

- Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần
- Bớt đi xe, năng đi bộ
- Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn
- Bớt nóng giận, cười nhiều hơn

- Bớt nói, làm nhiều hơn
- Bớt ham muốn, chia sẻ nhiều hơn.





Dấu chân..

Flag Counter
15/02/2016 - 64,319 pageviews - 63 Flags colledted

Labels

Bảo Huyên (7) Bhutan (1) Biên dịch (12) Birthday (13) Bs Đỗ Hồng Ngọc (1) buigiang (1) Campuchia (9) Canada (3) carpenters (1) children (7) chinese (11) chinese12 (1) Cooking (1) culture (8) dalat (1) Đặng Thế Phong (1) Danh nhân (2) Đi đó đây.. (28) Đinh Thị Thu Vân (2) doanchuantulinh (1) Đọc sách báo (14) event (4) Facebook (1) family (8) france (2) Friend (50) Gia đình tôi (35) Hà Nội 2013 (9) hanoi (7) heomap12 (1) Hoa cỏ (14) hoa Đào (1) Hoa Đỗ Quyên (2) Hoa Kỳ. (6) Hoa Lộc vừng (3) Hoa Mai (2) Hoa Phượng. (1) Hoa Sen (1) Hoa Sứ (2) Hoa thay lời muốn nói. (3) hoa2 (3) hoa2012 (5) hoa3 (2) Học làm blogspot (7) Hồi Ức nằm đâu đó.. (7) impressive (1) Khánh Ly (2) khuc (1) kinhthi (2) lehuuha (1) life (4) Luận về cái tên TTM (1) memory (5) mixmusic (1) Món ăn (2) multiply3 (1) Mười hai con Giáp (2) music (18) musicpoem (2) New year (1) ngothuymien (2) Nguyễn Ngọc Chính (3) nguyensa (1) nguyentatnhien (1) nhạcphạmduy (1) nhạctcp (1) nhạctcs (3) nhạctrữtình (1) Như Thị (2) Những chuyến đi của tuổi 60 (15) Những điều trông thấy (1) nonfiction (1) phamduy (2) Phong tục tập quán (1) poem (26) poem10 (14) poem12 (4) Quotation (4) Russia (1) Sài Gòn. (3) saigon (4) Sức khỏe là Kim cương (8) Sưu tầm (4) tagore (1) taiwan2012 (11) Tản mạn (30) tcp (2) tcs (6) Thơ's TTM - Remil Nguyễn phổ nhạc. (1) Tibet (4) Tiễn biệt (3) Tôi (105) Tôi ở góc trời. (1) tovu (1) Trang Tôn giáo (14) travel (5) travelcambodia11 (9) travelcambodia12 (1) Truyện ngắn (3) uk (1) uyenlinh (1) Viếng cảnh chùa (1) vietnam (4) vta (1) Vũng Tàu (3)

Luôn nhớ!

Bạn đã ghé thăm đó ư!

Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

Mutiply 27/02/2013: 315,715 pageviews; 118 flags collected
free counters



Người xin lỗi trước là người dũng cảm nhất.
Người tha thứ trước là người mạnh mẽ nhất.
Và người lãng quên trước sẽ là người hạnh phúc nhất...