.
..............................
Hôm thứ Sáu vừa rồi có một bạn
Phật Tử gửi tin nhắn cho tôi đi dự buổi tọa đàm vào ngày Chủ Nhật ở
Thiền viện Vạn Hạnh với thầy Huyền Diệu - thầy từ Ấn Độ về - mà từ lâu
tôi chỉ biết thầy qua quyển sách "KHI HỒNG HẠC BAY VỀ". Âu cũng là một
cơ duyên trong dịp tôi về phép, lần đầu tiên được gặp và được đến nghe
thầy nói chuyện, cho nên sáng sớm hôm nay tôi đã đến Thiền viện.
Nhưng vì thầy bận Phật sự nên buổi tọa đàm chỉ vọn ven trong một tiếng đồng hồ, đến 09:30 sáng tọa đàm đã xong, trong lúc chờ con trai đến đón về, thì tôi lại đi lang thang ở quanh hoa viên trước sân chùa với hoa với ánh nắng hơn mười giờ sáng chói chang của xứ nhiệt đới..
Sau khi chụp hết những bông hoa đang nở ở sân chùa, tôi chợt phát hiện một chậu Thuỷ Cúc khiêm tốn đứng có một mình ở bên kia khoảnh sân sát bên cạnh những chậu Mai vàng xanh mướt đang đợi mùa xuân. Chậu hoa lớn, hình như bụi Thủy Cúc này ít được người tỉa tót chăm sóc, nhìn những cành hoa dài hơi xơ xác đong đưa trong gió trong nắng mà thấy thương.
Chợt tôi nhớ đến bài thơ TRƯỚC MÀU HOA THỦY CÚC của nàng thơ Đinh Thị Thu Vân, người mà tôi biết qua mấy bài bình thơ của bạn Nguyễn Đông A.
Mười giờ rưỡi sáng nay trời hanh nắng lắm, nhưng tôi chẳng ngại nắng rám gương mặt già nua của mình, tôi đi chụp mớ ảnh này để tặng nữ sĩ Đinh Thị Thu Vân và người bạn Nguyễn Đông A "vô tâm", người yêu thơ nàng đến đòi xé toạc và gọt sát từng chữ, từng câu thơ của nàng ấy ra..
XƠ XÁC HANH HAO GẦY
Tôi mới biết Thu Vân và cũng mới chỉ đọc được vài bài thơ của nữ sĩ, nhưng tôi cảm nhận được những câu thơ tình đau đáu đớn đau, những thảng thốt của một người phụ nữ chỉ biết yêu, chỉ biết cho đi như trong yêu thầm nhớ trộm, chỉ biết tỏ bày và biết rõ kết quả của tình si, dù biết rằng " anh chưa nhận, có thể vì mây xám / chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau! " hoặc " ngày mai / khi những câu thơ em viết ra không địa chỉ nào để gởi / ở một góc đời anh vẫn sống vô tư .." nhưng nàng vẫn trầm mình trong cái cõi thơ đau đáu yêu không cùng ấy..
Tôi vốn dĩ yêu màu trắng, tôi yêu màu trắng tinh khiết từ thủa tuổi học trò ngày xưa đã trôi qua, tôi yêu màu trắng của ngày hôm nay cho đến ngày về với hư không.. dù màu trắng ấy đã loang lỗ với nắng mưa giông bão của cuộc đời đến bạc cả lòng.. Cho nên khi đọc đến tên hoa Thủy Cúc, loại hoa như cỏ mong manh, khẳng khiu không rực rỡ sắc lẫn không hương, nhưng màu trắng đó luôn thu hút tôi mỗi lần tôi bước ngang qua, và tôi ghé vào nhà và đọc bài thơ này của Thu Vân, rồi tôi chợt nao nao..
Người phụ nữ ấy chẳng bạc lòng, nàng cứ yêu, nàng cứ mong nhớ vời vợi và nàng vẫn biết rằng "sao xa như thể mình không là gì!"
Ở câu này có lẽ phải là chữ ĐÀY "Em đày phận em"
Phải nàng đã đày cái thân phận của nàng trong cái yêu không cùng ấy, yêu khi vẫn biết là "Sao xa như thể mình không là gì !" Làm tôi chợt nhớ đến câu nói rất nổi tiếng trong truyện Love Story là cuốn tiểu thuyết lãng mạn của nhà văn người Mỹ Erich Segal mà từ thủa học trò chúng tôi hay nghêu ngao nói lắm :
Yêu có nghĩa là không bao giờ phải nói lời hối tiếc
Love means never having to say you're sorry !
Phải, nàng cứ yêu đi nhé, còn biết yêu là vẫn còn thở vẫn còn sống trong cõi đời này!
Chàng vô tâm kia ơi!
Chàng có nghe không?
Tiếng nàng than thở ngóng trông ngút ngàn
Hoa phai phận mỏng vô vàn..
Đừng cho Thuỷ Cúc muộn màng đợi tin..
TTM
Chủ Nhật 28/06/2015
Nhưng vì thầy bận Phật sự nên buổi tọa đàm chỉ vọn ven trong một tiếng đồng hồ, đến 09:30 sáng tọa đàm đã xong, trong lúc chờ con trai đến đón về, thì tôi lại đi lang thang ở quanh hoa viên trước sân chùa với hoa với ánh nắng hơn mười giờ sáng chói chang của xứ nhiệt đới..
Sau khi chụp hết những bông hoa đang nở ở sân chùa, tôi chợt phát hiện một chậu Thuỷ Cúc khiêm tốn đứng có một mình ở bên kia khoảnh sân sát bên cạnh những chậu Mai vàng xanh mướt đang đợi mùa xuân. Chậu hoa lớn, hình như bụi Thủy Cúc này ít được người tỉa tót chăm sóc, nhìn những cành hoa dài hơi xơ xác đong đưa trong gió trong nắng mà thấy thương.
Chợt tôi nhớ đến bài thơ TRƯỚC MÀU HOA THỦY CÚC của nàng thơ Đinh Thị Thu Vân, người mà tôi biết qua mấy bài bình thơ của bạn Nguyễn Đông A.
TRƯỚC MÀU HOA THỦY CÚC
thế mà em đoạn đành quên
chiều nay nâng dáng hoa mềm
se đau
đã từng thương
đã lao xao
trắng mong manh ấy
từng nao hồn gầy
rồi qua...
qua mất ngây say
hoa phai phận mỏng
em đầy phận em...
đuối lòng
quên cả tên, quên
này đây Thủy Cúc
đây miền nhớ xưa
này đây phiến lá
loang mưa
em nghiêng xuống
bỏ chơ vơ
cuối trời
trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...
mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì!
Đinh Thị Thu Vân
Mười giờ rưỡi sáng nay trời hanh nắng lắm, nhưng tôi chẳng ngại nắng rám gương mặt già nua của mình, tôi đi chụp mớ ảnh này để tặng nữ sĩ Đinh Thị Thu Vân và người bạn Nguyễn Đông A "vô tâm", người yêu thơ nàng đến đòi xé toạc và gọt sát từng chữ, từng câu thơ của nàng ấy ra..
XƠ XÁC HANH HAO GẦY
"..
này đây phiến lá
loang mưa
em nghiêng xuống
bỏ chơ vơ
cuối trời .."
"..trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...
mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì! "
Tôi mới biết Thu Vân và cũng mới chỉ đọc được vài bài thơ của nữ sĩ, nhưng tôi cảm nhận được những câu thơ tình đau đáu đớn đau, những thảng thốt của một người phụ nữ chỉ biết yêu, chỉ biết cho đi như trong yêu thầm nhớ trộm, chỉ biết tỏ bày và biết rõ kết quả của tình si, dù biết rằng " anh chưa nhận, có thể vì mây xám / chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau! " hoặc " ngày mai / khi những câu thơ em viết ra không địa chỉ nào để gởi / ở một góc đời anh vẫn sống vô tư .." nhưng nàng vẫn trầm mình trong cái cõi thơ đau đáu yêu không cùng ấy..
trăm chiều gió, trăm chiều mây lịm mướt
em gom về kết lại phút tràn yêu
và sông suối, và lá hoa và trăng biếc
có một lần em đã kết trao theo...
anh chưa nhận, có thể vì xa lắm
sương khói mơ hồ che khuất mảnh hồn trao
anh chưa nhận, có thể vì mây xám
chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau!
có thể bây giờ, có thể suốt mai sau
thơ em viết, chỉ đôi lần anh lướt đọc
như thoáng gió lướt qua vùng hương cỏ mật
xa hút rồi...không gởi lại chút bâng khuâng!
xa hút rồi, mà cỏ mãi dạt dào xanh...
ĐTTV
Tôi vốn dĩ yêu màu trắng, tôi yêu màu trắng tinh khiết từ thủa tuổi học trò ngày xưa đã trôi qua, tôi yêu màu trắng của ngày hôm nay cho đến ngày về với hư không.. dù màu trắng ấy đã loang lỗ với nắng mưa giông bão của cuộc đời đến bạc cả lòng.. Cho nên khi đọc đến tên hoa Thủy Cúc, loại hoa như cỏ mong manh, khẳng khiu không rực rỡ sắc lẫn không hương, nhưng màu trắng đó luôn thu hút tôi mỗi lần tôi bước ngang qua, và tôi ghé vào nhà và đọc bài thơ này của Thu Vân, rồi tôi chợt nao nao..
..trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...
"mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì! "
Người phụ nữ ấy chẳng bạc lòng, nàng cứ yêu, nàng cứ mong nhớ vời vợi và nàng vẫn biết rằng "sao xa như thể mình không là gì!"
Thế mà em đoạn đành quên
chiều nay nâng dáng hoa mềm
se đau
đã từng thương
đã lao xao
trắng mong manh ấy
từng nao hồn gầy
rồi qua...
qua mất ngây say
hoa phai phận mỏng
em đầy phận em...
Ở câu này có lẽ phải là chữ ĐÀY "Em đày phận em"
Phải nàng đã đày cái thân phận của nàng trong cái yêu không cùng ấy, yêu khi vẫn biết là "Sao xa như thể mình không là gì !" Làm tôi chợt nhớ đến câu nói rất nổi tiếng trong truyện Love Story là cuốn tiểu thuyết lãng mạn của nhà văn người Mỹ Erich Segal mà từ thủa học trò chúng tôi hay nghêu ngao nói lắm :
Yêu có nghĩa là không bao giờ phải nói lời hối tiếc
Love means never having to say you're sorry !
Phải, nàng cứ yêu đi nhé, còn biết yêu là vẫn còn thở vẫn còn sống trong cõi đời này!
Chàng vô tâm kia ơi!
Chàng có nghe không?
Tiếng nàng than thở ngóng trông ngút ngàn
Hoa phai phận mỏng vô vàn..
Đừng cho Thuỷ Cúc muộn màng đợi tin..
TTM
Chủ Nhật 28/06/2015
No comments:
Post a Comment