Showing posts with label Tản mạn. Show all posts
Showing posts with label Tản mạn. Show all posts

Saturday, July 14, 2018

Tận tuỵ..



Tận tuỵ

💦🌸💦

Đối với công việc thì tận tâm, đối với người thân thì tận tuỵ, đối với tha nhân thì dùng tâm thiện để đối đãi, đến được nơi danh lam thắng cảnh thì ráng tận hưởng, đi chơi thì tận vui .. chẳng ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông..

Chẳng biết ngày mai, ngày mốt sẽ ra sao, thời khắc này qua đi là không trở lại, cho nên, tôi tận tuỵ vui buồn bào mòn tôi với từng việc trong từng thời khắc, từng sát na của đời mình!

💦🌸💦

TTM
Tor. 14/7/2018

--> Read more..

Monday, July 10, 2017

"Vạn lý độc hành"


Tôi dừng trước một bức tranh sơn dầu ở ngay ngạch cửa phòng tranh của anh Đông Ngàn Đỗ Đức, hình ảnh một con ngựa độc hành đang được treo ở nơi ấy.



Hình lấy ở trang web: http://www.dongngandoduc.com/ 


Tôi ngẩn ra ngắm và hỏi anh :

  • "Anh Đông Ngàn ơi! Con ngựa đang thồ gì trên lưng?" 


Anh Đông Ngàn chưa trả lời ngay mà quay lại hỏi tôi :

  • "Chị có thấy gì khác trong bức tranh ngựa này" và anh nói tiếp:
  • "Bức tranh này mang tên VẠN LÝ ĐỘC HÀNH, vẽ một con ngựa, lưng thồ hành lí, đang lặng lẽ bước trên đường vô định. Mà không có đường đi, không có người dắt.. con ngựa này là con ngựa thân phận, đó hình ảnh của một đời người… “Vạn lí độc hành” chính là thân phận một kiếp người. Tôi vẽ nó trong suy tư ấy.".


Tôi nhìn kỹ, đúng thật, một con ngựa thồ nặng đang bước đi, đang bước chứ không phải đang phi nước đại, dưới vó ngựa là núi đá, là lá rừng, hay là mây.. tùy mình nghĩ vậy.

Tôi theo anh bước vào trong vừa ngắm tranh vừa nghe anh giới thiệu từng bức họa. Trong phòng có khoảng hơn mươi bức họa những con ngựa ở trên vùng rẻo cao, nhưng khi xem đến quyển NGỰA TRÊN NÚI xuất bản vào năm 2013, nhìn vào danh mục tranh triển lãm của anh lên tới 51 tranh sơn dầu, nhìn sâu vào từng bức tranh thì tôi mới thấy hết những thâm trầm trong từng nét vẽ trên từng dáng của những con ngựa đang đứng, đang bước đi trên núi, trên đá, trong heo hút.. của anh.





Trở lại câu chuyện ở phòng tranh, lúc ấy tôi đang được anh Đông Ngàn giới thiệu mấy bức tranh Sen mà anh vừa vẽ xong, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi cứ thúc dục tôi quay về với bức "VẠN LÝ ĐỘC HÀNH", thế là tôi trở lại nơi treo bức tranh ... và tôi đã mang nó từ Hà Nội bay về Sài Gòn.



Trong tranh, hình ảnh con ngựa với cái đầu không cúi thấp, cái đuôi không vung cao lên, trên lưng vác thồ hành lý, phía trước mặt không có con đường, chỉ có con ngựa dấn những bước chân về phía trước trên con đường.. hư không, con ngựa đã tự tạo con đường cho riêng mình, hình ảnh của một sự tận tụy nhẫn nại khác hẳn với hình ảnh con ngựa phóng nước đại như ta thường thấy, và rồi chỉ một thoáng ta thấy ngoài một chút màu xanh xa xa của núi rừng, bước chân đã đưa con ngựa đi để dần dần như nhòa đi con ngựa lẫn vào vách núi đá hay lẫn vào màu lá rừng rụng vàng sẫm..

Hình ảnh đó làm cho tôi liên tưởng đến hình ảnh của đời người, liên tưởng đến chính bản thân mình, có lẽ tại tôi mang cái tuổi con Ngọ chăng? Đã bao nhiêu năm trong những chuyến bay, một mình ngồi trong sân ga đông người nhưng tôi vẫn độc hành; tôi bôn ba lặn lội trong dòng đời vui thì chia sẻ buồn thì riêng mang của mình, tôi độc hành.. Có lẽ thế chăng? Cho nên trong phòng tranh có bức tranh ngựa có đôi có cặp, có bức có cả người đồng hành với ngựa.. bức nào cũng có ý nghĩa riêng nhưng lại không thôi thúc tôi, cái độc hành của con ngựa này đã ám vào tôi ngay khi tôi bước qua ngưỡng cửa của phòng tranh này.

Trong kinh Phật quyển "Tương Ưng Ố Kinh - Gậy thúc ngựa", Đức Phật sau khi thành đạo, trên các nẻo đường du hóa, có hơn một lần Đức Đạo Sư đã mang loài ngựa ra làm hình ảnh ví dụ để huấn thị hàng môn đệ:

“Này các Tỳ kheo! Trên đời này có bốn loại ngựa hay:
  • Hạng ngựa vừa thấy bóng roi đã chạy, như người vừa nghe nhắc rằng có ai đó mệnh chung liền tỉnh ngộ tu tập và đạt kết quả tốt. 
  • Hạng ngựa không sợ bóng roi, chỉ sợ gậy (có đóng đinh nhọn) thúc vào mông, giống như người vừa thấy ai đó mệnh chung, liền tỉnh ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt.
  • Hạng ngựa đợi gậy đâm vào thịt mới sợ, như hạng người khi tận mắt thấy thân nhân mình mệnh chung, liền tỉnh ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt.
  • Hạng ngựa đợi đến lúc gậy thúc thấu xương mới sợ, như hạng người khi tự thân bị bệnh khổ mới tỉnh ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt”.

(Tương Ưng ố Kinh Gậy thúc ngựa)

Thì con Vạn Lý Độc Hành này không thuộc bốn loại trên, nó đã buông bỏ vượt qua những vướng mắc của cuộc đời, vượt qua những đoạn đường phong trần gập ghềnh đầy bão táp vùi dập, nó đã hoàn toàn bỏ được cái tâm cố chấp, kiến tánh mà sải bước đi về phía trước đi cho hết con đường của đời mình..

Cám ơn anh Đông Ngàn Đỗ Đức, người đã vẽ bức tranh sắc sắc không không này!

TTM.
PP. 10/07/2014

--> Read more..

Tuesday, June 13, 2017

Cái tag hành lý mang ký hiệu: SGN





🛫 Mỗi lần ở một phi trường của đất nước nào đó mà tôi ghé qua trong các chuyến đi vì công việc hay các chuyến du lịch của mình, khi làm thủ tục để bay về thành phố Hồ Chí Minh, lúc check in xong, nhìn cái tag được gắn ở hành lý của mình, tôi lại ngậm ngùi.

💔
Lần đầu tiên khi nhìn thấy cái ký hiệu ấy, tôi còn cố ý xăm soi nhìn cho kỹ, vì sao vẫn dùng ký hiệu "SGN" mà không phải là "HCM" !!

💔
Vì sau năm 1975, trên bản đồ VN đã xóa cái tên đó trong danh sách các tỉnh thành của VN và Tòa Đô Chánh Sài Gòn đã đổi thành UBND TP.HCM rồi. Nếu bây giờ ta vào Google map để search chữ Sài Gòn, thì chỉ thấy cái tên đó gắn vào các ngân hàng, bệnh viện, sở thú.. nhưng đặc biệt là thấy một điểm: Tan Son Nhat International Airport (SGN).

💥
Thì ra, dù "Sài Gòn" đã bị xóa tên hành chính ở miền Nam VN, nhưng ở các phi trường quốc tế, người ta vẫn dùng ký hiệu "SGN" để chỉ nơi đến là thành phố Hồ Chí Minh trong các chuyến không lưu của mình.

💥
Kể cũng lạ, ký hiệu "SGN" được Sài Gòn và thế giới ghi nhận từ khi phi trường Tân Sơn Nhứt được xây vào năm 1930, tại quận Gò Vấp, tỉnh Gia Định. Vậy mà sau gần nửa thập kỷ trôi qua, sau bao biến đổi cái ký hiệu "SGN" vẫn còn đó, vẫn được gắn vào hành lý của bao người ở khắp nơi trên thế giới khi bay về phi trường Tân Sơn Nhứt.. "SGN" vẫn ở trong vũ trụ và nó vẫn ở trong lòng mọi người!


🛩
#SàiGònVàHoàiNiệm
TTM
13/06/2017

--> Read more..

Monday, February 15, 2016

ĐÊM TRỪ TỊCH..




Lệ nhà là cúng tổ tiên vào trưa ba mươi, cúng xong qua ngọ là năm mới rồi.


Ngày còn nhỏ, trước 12 giờ trưa đã náo nức tắm gội, mặc quần áo mới để cúng đón năm mới và được bố mẹ mừng tuổi cho rồi ăn cơm trưa đoàn viên. Bây giờ thì lại ngược lại, buổi sáng đã tươm tất để trưa cúng tết luôn, thấy bé Bảo Huyên đòi bố mẹ cho mặc áo tết từ tối 28 thì bà vừa buồn cười vừa thấy thương cháu và thấy tuổi thơ của mình ngày xưa đang chảy trong huyết quản của cháu..❤


Chị Hai bị ốm, đã về quê chị ấy trước tết. Nên hôm 22 tháng Chạp từ nhà con gái ở Hà Nội về đến nhà là mẹ lại quay qua dọn dẹp vườn tược cửa nhà, chợ búa, phụ các con nấu nướng rửa chén đĩa, lau nhà cửa..


Đêm nay cúng giao thừa xong, mẹ hối các con đi ngủ, xong mẹ lại xuống bếp, lục đục xong việc lên phòng thì đã 02:01 am - đã là mùng một tết rồi.


Nghĩ lại bà già thật giỏi, loay hoay làm việc từ sáng sớm đến bây giờ gần 22 tiếng đồng hồ thế mà chỉ thấy hai bàn chân mỏi, lưng thì mỏi lắm.. vậy mà lại chưa chịu buồn ngủ..


Và, đêm trừ tịch, ngày đầu năm mới của tôi đến trong tiếng lặng của tâm hồn, trong giấc ngủ ấm êm của con cháu, và tất cả trong sự bình an như thế đó. ..





TTM
Mùng một Tết Bính Thân - tiết xuân 20 độ.
08/02/2016 - 03:19 AM

*************************************

--> Read more..

Friday, August 28, 2015

"BẤT CẬP"


Từ lâu tôi vẫn mãi suy nghĩ về hai từ này, mỗi lần nghe báo đài viết và nói đến hai từ này thì tôi lại có chút gai gai trong người. Vì trong đàm thoại hay trong văn viết của người Hoa, chữ BẤT CẬP 不及 này có nghĩa là : không kịp, 不及了 không kịp đâu (đọc âm Hán Việt là CẬP)

Tôi thuộc thế hệ của những học sinh khi lên tới đệ nhất cấp là phải học thêm về điển tích và những từ Hán Việt, nhất là từ hơn hai mươi năm nay tôi làm việc với người Đài Loan, cũng vì nhờ có chút hiểu biết từ tuổi thơ về Hán Việt nên tôi dễ dàng nói được tiếng Hoa hơn.. vậy mà bây giờ tôi vẫn thường phải tra lại tự điển Hán Việt để hiểu rõ những chữ mà tôi chưa hiểu rõ lắm.

Chữ Quốc ngữ của ta - từ sau khi dùng chữ La tinh để viết đã gần 400 năm - mà Alexandre de Rhodes là người biên soạn quyển tự điển Quốc ngữ lâu đời nhất 1651, - từ đó đến nay chữ Quốc ngữ luôn đổi mới, tuy nhiên gốc chữ với âm Hán Việt vẫn luôn tồn tại trong văn nói và văn viết của dân tộc.

Trở lại với cái trăn trở của tôi về hai chữ BẤT CẬP này. Vì muốn hiểu rõ nghĩa ta phải tìm ra căn nguyên, tìm ra từ gốc của chữ thì mới hiểu rõ nghĩa của chữ được. Mà hai chữ "bất cập" này thì tôi thấy xuất hiện trong thời gian sau 1975 mà khoảng 20 năm trở lại đây là hay dùng nhiều nhất.

Sáng nay gõ vào Google:

1. để vào trang giaoduc.net.vn, thấy một bài báo của Ông Nguyễn Văn Quốc đang là giáo viên dạy bộ môn lịch sử tại Trường cấp II thuộc tỉnh Bắc Ninh với đầu đề bài viết : "Hàng loạt những bất cập của nền giáo dục Việt Nam", trong đó còn viết thêm : "Chương trình sách giáo khoa có nhiều bất cập" ..




2. Hoặc trong trang Báo Nhân Dân có bài viết : "Sớm khắc phục những bất cập trong Luật Đất đai 2013"
Trong đó "..Luật Đất đai 2013 và các văn bản hướng dẫn thi hành đã bộc lộ nhiều bất cập, gây khó khăn cho các địa phương trong quá trình tổ chức thi hành..."




3. Hoặc trong trang Tòa Án Nhân Dân Tối cao toaan.gov.vn có bài : "Những bất cập của Bộ luật dân sự năm 2005 cần sửa đổi, bổ sung cho phù hợp"...


...

Và với ba bài viết trên, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm chữ BẤT CẬP này muốn nói về điều gì? Và với hai chữ này, ta thấy nó thường xuyên được dùng đến trong những phương tiện truyền thông công cộng.

Vì xét về ngữ nghĩa của hai chữ bất cập thì tôi thấy không ổn lắm. Nên tôi đi tìm nghĩa ngữ chính xác của nó..

Trong tay tôi không có Tự điển Việt Việt, nên tạm tra trên net, thì thấy cách giải nghĩa trên trang Tra Từ có giải nghĩa như sau :
http://tratu.soha.vn/dict/vn_vn/B%E1%BA%A5t_c%E1%BA%ADp

Bất cập
 Tính từ  
(Ít dùng) không kịp
phải suy nghĩ cho kĩ, không thì hối bất cập
không đạt yêu cầu, không đủ mức cần thiết
ý đồ thì lớn, nhưng tài năng thì bất cập

Danh từ  
điều chưa phù hợp, chưa đủ mức cần thiết
cách giải quyết còn nhiều vấn đề bấp cập khắc phục những bất cập

CÁCH THỨ NHẤT :
Ở cách giải thích của hai từ BẤT CẬP của trang này tôi thấy vẫn không ổn lắm. "Những bất cập" ở ba tiêu đề này là "danh từ", nên nếu dùng nghĩa của trang tự điển trên để dịch ra thuần Việt thì những cái đầu đề của các bài báo trên phải dịch là:

"Hàng loạt những bất cập của nền giáo dục Việt Nam" : Hàng loạt những ĐIỀU CHƯA PHÙ HỢP của nền giáo dục Việt Nam;
"Sớm khắc phục những bất cập trong Luật Đất đai 2013" : Sớm khắc phục những ĐIỀU CHƯA PHÙ HỢP trong luật Đất đai 2013
"Những bất cập của Bộ luật dân sự năm 2005 cần sửa đổi, bổ sung cho phù hợp" : "Những ĐIỀU CHƯA PHÙ HỢP của Bộ luật dân sự năm 2005 cần sửa đổi, bổ sung cho phù hợp"


CÁCH THỨ NHÌ :
Hoặc nếu dùng chữ CẬP với nghĩa của chữ CẬP NHẬT mà đa số người Việt thường hiểu thì dịch lại là :

"Hàng loạt những bất cập của nền giáo dục Việt Nam" : Hàng loạt những điều KHÔNG CẬP NHẬT của nền giáo dục Việt Nam;
"Sớm khắc phục những bất cập trong Luật Đất đai 2013" : Sớm khắc phục những điều KHÔNG CẬP NHẬT trong luật Đất đai 2013
"Những bất cập của Bộ luật dân sự năm 2005 cần sửa đổi, bổ sung cho phù hợp" : "Những điều KHÔNG CẬP NHẬT của Bộ luật dân sự năm 2005 cần sửa đổi, bổ sung cho phù hợp"

NẾU ĐỨNG Ở GÓC ĐỘ HÁN VIỆT để giải nghĩa hai chữ BẤT CẬP :

Giả sử tôi tách ra từng chữ để phân tích theo nghĩa ngữ hiện tại mà chúng ta hay dùng :

BẤT : không
CẬP : cập thời
      hay cập nhật (?) (chữ hiện nay ta hay dùng tương đương trong tiếng Anh là update)

Mà chữ UPDATE khi tra tự điển Anh Hán, nếu chọn (n danh từ) thì nghĩa là : 更新 canh tân : làm mới, đổi mới.
Ở đây, chữ update khi dịch lại thì không có âm CẬP trong Hán Việt, mà có âm là CANH TÂN.  Vậy thì cách dịch thứ Hai của tôi vừa rồi cũng không ổn, vì không biết có đúng với ý của văn bản đó viết hay không?


Trở lại tìm trong tự điển Thiều Chửu thì chữ CẬP có hai chữ 及 và 芨 nghĩa như sau:

及  cập
  1. Kịp, đến. Từ sau mà đến gọi là cập. Như huynh chung đệ cập 兄終弟及  anh hết đến em, cập thời 及時  kịp thời, ba cập 波及  tràn tới, nghĩa bóng là sự ở nơi khác liên lụy đế mình.
  2. Bằng. Như bất cập nhân 不及人  chẳng bằng người.
  3. Cùng.

芨  cập
  1. Bạch cập 白芨  cây bạch cập, dùng làm thuốc hồ trát.

Hai chữ CẬP trên đều phát âm theo tiếng Hán Việt là CẬP.
Vậy chữ BẤT CẬP ở đây nếu dịch theo nghĩa của tự điển Thiều Chửu thì tạm dịch như sau:

BẤT CẬP 不及 : không vội; không kịp; không bằng, không cùng; không kịp thời (chữ kịp thời này nghĩa là làm việc gì đó kịp lúc, kịp thời gian..);

Do đó theo thiển ý của tôi, thì thấy cách dùng hai chữ BẤT CẬP hiện nay trong các chương trình thời sự trên TV, hay trong báo chí, hay trong các văn bản nhà nước đều không rõ nghĩa lắm, chi bằng ta cứ tìm chữ Việt dùng cho đúng ý của bộ luật đó, hay ý của sự chỉ đạo nào đó, hay ý của câu tiêu đề nào đó, hay ý của câu nói nào đó. Chứ để khi phát hành ra mà người dân ta hiểu chung chung thì thấy TIẾNG VIỆT NGÀY CÀNG MẤT TÍNH TRONG SÁNG hơn.

Vài giòng tản mạn trong ngày cuối tuần này. Mong các bậc cao nhân về tiếng Việt và tiếng Hán Việt xin chỉ giáo cho.

TTM
PP. 21/08/2015 
.
--> Read more..

Tuesday, July 28, 2015

ĐINH THỊ THU VÂN - đừng trôi nữa tình yêu mang phận cỏ !


Thứ Bảy, 25/07/2015

Trong những ẩn hiện do sự kết nối friends of friends trong facebook, tôi biết và kết bạn với Nguyễn Đông A qua những album hoa cỏ lung linh của bạn ấy. Rồi qua vài album hoa cỏ của mình, bạn NĐA đã viết đôi bài cảm nhận về một vài bài thơ của một Đinh Thị Thu Vân.. nào đó! Tôi vào đọc.

Thế là tôi lại biết thêm Đinh Thị Thu Vân. Tôi vào đọc thơ của nàng, đọc xong và lặng lẽ đi ra không nói năng gì, tôi ít ghi cảm nhận ở những bài thơ của Đinh Thị Thu Vân, dĩ nhiên càng không gõ những câu ba lơn như tôi vẫn thường gõ vào những tấm hình hoa của bạn Nguyễn Đông A.

Không viết gì được cho nàng không phải vì thơ không hay, mà vì những đoãn thơ quá thiết tha quy lụy với mối tình không hồi kết, của một tình yêu lệch phía, của một tình yêu cứ thả lòng yêu chỉ để yêu, yêu cho tới nát tan cả cõi lòng.. tôi không viết gì được sau khi đọc xong thơ của nàng, vì sao tôi cũng chưa biết vì sao !




Trưa thứ Bảy hôm nay, sau khi đi một vòng từ chung cư kế bên về nhà, tôi thấy trên bàn một phong thư lớn của Đinh Thị Thu Vân... Tôi mở phong thư ra, bên trong là tập thơ với cái bìa màu xam xám loang lỗ sắc hồng.. những dòng chữ không viết hoa, bình dị:

đừng trôi nữa tình yêu mang phận cỏ
                                                    thơ
                                đinh thị thu vân



Tôi mang tập thơ về phòng mình, nằm đọc đoạn TỰA ngắn hai nửa trang giấy, đọc cái mục lục 51 bài thơ, cuối tập thơ là bài viết của Nguyễn Đông A. Sau đó tôi đọc một hơi hết mươi bài, có những bài tôi đã đọc trong trang facebook của nàng, có những bài tôi chưa kịp lục ở facebook của nàng.. Sau đó tôi gấp sách lại để đi dọn dẹp cái phòng đọc sách của mình, dọn xong tôi lại nằm đọc tiếp.

Lâu rồi, tôi không đọc thơ của ai, mỗi lần ghé nhà sách thấy tựa sách thơ hay hay nào đó, của tác giả quen và không quen, tôi cũng thường mua về.. trưng, cũng có đọc nhưng có lẽ đọc không hết không sâu bằng đọc thơ ĐTTV trong buổi chiều và đêm nay.

Tôi không là nhà thơ cũng chẳng là nhà văn, cũng chẳng phải là nhà bình luận văn học gì.. tôi chỉ là người thích đọc những tinh túy trong thiên hạ.. nhưng đêm nay - cũng khuya lắm, hình như đã sang ngày khác rồi mà tôi vẫn trăn trở không ngủ.. những câu thơ ĐTTV như thảng thốt ẩn hiện trong trăn trở của tôi.

Mở đầu tập thơ bằng một bài thơ lục bát đau đáu những.. RU OAN, sao lại ru oan nhỉ! những oan trái gì trong lời ru này.. sao mà thảng thốt quá, sao mà mong mỏi quá... những oan khiên của cuộc đời mình !  


1.
ru oan

gối đầu lên chân em đi
khép ngoan anh nhé rèm mi lặng buồn
em lần khuy áo mà thương
sâu trong lồng ngực anh dường như đau...

gánh nơi sợi tóc phai màu
bao nhiêu bạc bẽo và bao phù phàng?
nghiêng lòng gởi chiếc hôn sang
bao nhiêu ấm để xua tan rã rời?

hôn ru... mà mắt cay rồi
bao nhiêu năm vắng lạc loài phận nhau
muộn màng... mai dẫu về đâu
cũng xin còn phút ngả đầu mênh mang

là dăm ba phút lỡ làng
em ru anh, để ru oan đời mình!

2. phù du ơi phù du buồn đến nỗi
..
phù du ơi phù du buồn đến nỗi
tôi thà đau thà chết một lần thôi !
..

3. là ngày mai đừng vội là hôm nay
..
em sẽ sống, cam lòng xin đánh đổi
chất ngất tủi hờn... để nhận chút hương rơi !
..

6. những ngày xa
..
hôn em đi nhé... ngày xa cách
lòng vẫn run non nớt đợi muôn trùng
..
em cúi xuống nghe tình yêu bật khóc
nước mắt rơi mẹ dại trước chia lìa
có nghĩa gì chưa, hay đành như bọt sóng
trao đến phai tàn... chỉ nhận lấy hư không!

trao đến phai tàn, sao có thể vô tâm
sao có thể vùi nhau tan nát chết
sao có thể đoạn đành cách biệt
góc-bể-lạc-chân-trời... sao có thể anh ơi!

hôn em nhé, mai ta về với đất
góc bể chân trời có lẽ bớt xa xôi...

7. em là sóng em trở về với sóng
..
và đã trót câu thơ tình đắm đuối
những câu thơ quy lụy trước anh rồi!
..
em là mây, đành mãi kiếp mây trời
là nước mắt, em về bên nước mắt
là cát bụi dưới chân người, thôi đành cát bụi... để anh vui

em chôn khuất đời em trong góc tối
một đời yêu bèo bọt chẳng dư âm
mòn mỏi ước một lần ngủ vùi bên vai ấm
mòn mỏi hão huyền từ lúc trót yêu anh.

11. xa biệt phía vai người
..
tri kỷ ơi em chẳng đành dang dở nữa
dưới chân người xin bèo giạt đến mù tăm...


12. giếng cạn
..
chỉ là lạc lối thôi mà, là lỡ bước chân qua
nào đâu phải mình yêu như định mệnh
anh đừng hỏi sao em cam lòng làm thân giếng cạn...


13. cuối con đường đơn chiếc
..
anh yêu dấu, khép làm chi cánh cửa
ngõ đời anh, em đứng đợi lâu rồi

ngõ đời anh xao xác lá vàng rơi
em đứng đợi bao mùa, không dám nhặt
lá xanh cho người, về với em lá úa
lá bây giờ ơi lá của em chưa ?

của em chưa nỗi buồn sâu đáy mắt
câu thơ bay trong giấc ngủ chập chờn
của em chưa ngọt ngào anh đánh mất
...
anh của em chưa, câu hỏi buốt tâm hồn
em chua xót vỗ về em mấy bận
ôi hạnh phúc ở phía nào xa thẳm
cuối con đường tìm kiếm có còn anh ?
...

17. muộn
..
em quỳ xuống xin cho em được nói
những lời yêu sâu thẳm ngỡ chôn vùi
..

19. gió bụi chông chênh

nếu có kiếp sau, em xin làm bậc cửa
làm thềm rêu, lặng lẽ đợi chân người
..
có kiếp sau không anh, câu hỏi quạnh lòng
chỉ có kiếp này thôi, kiếp này thôi, không thể khác
không có kiếp nào cho chúng mình chung nhau lo lắng
không có kiếp nào chung gối chung chăn

không có kiếp sau, nên bao yêu mến kiếp này
em gom góp trao anh, mong đầy thương vẹn nhớ
không thể làm thềm rêu, không thể làm bậc cửa
thì cam lòng làm tất cả... những mong manh!
..

26. đừng trôi nữa tình yêu mang phận cỏ
..
hãy dừng lại đời tôi ngay khoảnh khắc đắm say người
đừng trôi nữa... sông xa mờ mịt quá
đừng trôi nữa tình yêu mang phận cỏ
mang phận buồm... không gió để ra khơi!
..


30. viết trước một ngày mai

em đã chiều chuộng trái tim mình, chiều chuộng nỗi cô đơn
lao đến bên anh, thêm một lần ruổi dong khao khát
thêm một lần khổ đau đoán trước
thêm một lần cay đắng nặng oằn vai
..
đã quá muộn, thôi hãy cùng em lần này thôi, tạ ơn trời đất
đã cho chúng mình một hôm nào dừng lại trước đời nhau...

31. lụy

này mê này dắm em trao
ngất ngây này nữa, và xao xác hồn 
này đây sóng mắt mềm hôn
và đây muôn nhịp tim bồn chồn rơi...

nghe run rẩy dưới chân người
anh, em đã lụy mất rồi, biết không?
rưng rưng ngàn nỗi, rưng lòng
rưng rưng từng sợi tóc chông chênh dài...

say tràn... say lả... say lơi
anh, lay lắt lắm - đừng rời xa em
đã lao đao đã đuối chìm
đã như mảnh lá tàn đêm gió lùa

lụy yêu lụy nhớ lụy chờ
lụy nao hơi thở, lụy đưa đẩy lời
anh ơi em ngả nghiêng rồi
bao nhiêu hạt máu đang rời trái tim!
..

32. lá khô
..
đủ tất cả... mà cán cân phải lệch
miệt mài nghiêng về một phía ân tình
phù phiếm tình yêu hão huyền tri kỷ
ước vọng một đời đành thân lá nhẹ tênh...

tình yêu của em, định mệnh của đời em, anh ơi, làm sao em không biết
em chỉ như xác lá ven đường, anh không nỡ giẫm chân lên
em chỉ như xác lá ven đường
 phải tự hiểu
tự vùi thân.


33. nhật ký
..
em góp nhặt nỗi buồn, anh có nhận?
góp ngàn đêm đơn chiếc tặng riêng người
gọp vụn vỡ của đời ta rát lạnh
em lấp điêu tàn đổ nát phía mưa trôi...

em làm cát, em làm bùn, em xin làm đất vụn
lấp cho đầy hoang rỗng lòng anh!


34. lẩn khuất tên anh

em vẫn ước được ghi tên anh
dưới góc một bài thơ
đề tặng

tự bao giờ
dưới góc bài thơ em
vẫn lặng buồn khoảng trống

phải không anh, đã có bao lần
anh bắt gặp bóng hình anh lẩn khuất giữa những câu thơ em viết
lẩn khuất tên một người... em ngậm ngùi giấu giếm
góc bài thơ quay quắt mong chờ!

anh vẫn đi về, xáo động ước mơ xưa
vẫn đầy ắp, vẫn vô tình xa cách
em ru lấy thơ mình bằng nước mắt
thiếu một tên người... nghe quá chơ vơ

ôi giá mà anh có được chút xót xa
chút hờn dỗi trước bài thơ em không đề tặng
giá mà anh có đủ tình yêu để trút vào em đôi lời cay đắng
giá mà anh dừng lại ân cần

thì anh ơi, giấu giếm sẽ không đành!


35. em không thể cam lòng trôi nổi
..
chẳng phải yêu đâu - là em đang cạn máu
đang khát đến tận cùng, đang cháy đến tàn hơi
đâu phải là yêu - em đốt đời em lần cuối
phó thác tàn tro quanh quẩn dưới chân người !
..


36. đợi
..
chẳng huyệt lạnh nào có thể vùi chôn
em không chết sau ngày tím tái
sống để đau
sống để thêm cho mình gia tài đày ải
sống để sững sờ lặng điếng trước phân ly...


41. say buồn

Có thể vì anh đã quen nhận từ em những hy sinh lầm lũi
những chăm chút tận tình từ một phía thủy chung
trăm ngày đợi vạn ngày trông rồi muôn ngày nổi trôi hy vọng
đã thành quen - em đã biết tự vun trồng

đã thành quen - tình yêu không bù đắp
những hẹn hò chóng vách trắng tay không
...


42. xin đắng chát dừng chân bên góc mộ

nếu ngày mai tôi chết đi, xin đừng ai khóc nữa
giọt nước mắt thâm tình khi sống chẳng ai trao
..
xin bạc bẽo nhân gian đừng làm đau giấc ngủ
tôi sẽ tự khóc tiễn đưa mình giây phút cuối buông xuôi...


43. những câu thơ khụy xuống
..
những câu thơ lụy nhớ
hồn sẽ phai bao giờ?

chưa kịp nghiêng vai trút
sao tái tê đã tràn

em ấm đầy nước mắt
mà lòng anh lạnh căm ...

những câu thơ khụy xuống
chết non niềm sắt son...


49. chiều

anh à, em nhớ, em nhớ, nhớ mà không thể nói
vừa đó thôi, đã hứa, chẳng tìm đâu
vừa đó thôi, em đã cười che dấu
vừa đó thôi, như mãi chẳng còn đau...

nao đáy mắt.. mà tay không thành gối
môi không thành âu yếm... nhớ nhung ơi
em gởi chiếc hôn xa - chiêc hôn buồn tủi gọi
quanh quẩn những lời yêu không dối được cứ loang nhòa...

38. có thể buồn hơn không
45. cận kề nhé khi còn có thể
46. em yêu giấc ngủ của anh
48. không phải chỉ là yêu
50. trái tim của những câu thơ đã khóc



Sau khi đọc xong tập thơ của Đinh Thị Thu Vân, lục vào Google thì mới biết rằng nàng chẳng phải là một Đinh Thị Thu Vân.. nào đó, mà là một nhà thơ ở Long An - một tỉnh thuộc vùng đồng bằng sông Cửu Long, là cửa ngõ nối liền Đông Nam Bộ với khu vực Đồng bằng sông Cửu Long, tiếp giáp ngay cửa ngõ vào Sài Gòn, là cửa ngõ để đi về các tỉnh phía cực Nam với những vùng sông nước mênh mông đầy mây trôi bèo dạt, với những ruộng lúa bạt ngàn, những rừng đước bạt ngàn, với những cánh rừng tràm đầy cánh cò cánh vạc với những kênh rạch chằng chịt nơi di trú của các loài chim, với những hoa sen hoa súng trong cánh đồng bất tận, với những câu ca dao, câu hò, câu hát vọng cổ.. đẹp đến day dứt lòng người..

Và nơi ấy đã có một Đinh Thị Thu Vân, với những dòng thơ đôi khi không niêm luật, cứ bộc lộ trần trụi, cứ trang trải dài suốt tập thơ tấm lòng của người phụ nữ chỉ biết yêu, yêu đến quy lụy, đến mỏi mong được chạm vào tình yêu.. nghe sao như có muối xát như kim châm đau xót.. của một tình yêu lệch về một phía, của một phụ nữ tuổi không còn trẻ nữa nhưng mà yêu chi cho đến nát đến tan cả cõi lòng, đến lời thơ cũng quỵ xuống xin được cho đi mà chẳng mong được đền bù..

"nếu có kiếp sau, em xin làm bậc cửa
làm thềm rêu, lặng lẽ đợi chân người.."
..

"của em chưa nỗi buồn sâu đáy mắt
câu thơ bay trong giấc ngủ chập chờn
của em chưa ngọt ngào anh đánh mất
...
anh của em chưa, câu hỏi buốt tâm hồn
..
cuối con đường tìm kiếm có còn anh ?  "

Những than van cho riêng mình, những tự hỏi cho riêng mình để rồi tự biết rằng:

"em ấm đầy nước mắt

mà lòng anh lạnh căm ...


những câu thơ khụy xuống
chết non niềm sắt son..."  

Chỉ có thơ của Đinh Thị Thu Vân mới như thế đến nỗi, anh bạn Nguyễn Đông A cũng buột ra thốt tới 8 trang giấy rằng "đinh thị thu vân và nỗi buồn tay trắng...với câu kết "... Thơ của cô làm đau xé lòng phụ nữ, giẫm nát tan trái tim cứng rắn của đàn ông..." . Cái ba chấm sau chữ "đàn ông..." ấy cũng chẳng biết Nguyễn Đông A còn muốn nói thêm ý gì nữa!





Riêng chị, thì Thu Vân à!

Sau khi đọc xong tập thơ của em, mấy ngày nay đêm nào chị cũng ngồi đọc và ghi lại, có một lần chị đã viết trong một bài thơ của em rằng "chị không hiểu vì sao chị không thể bình được thơ của em", và chị cũng không có tham vọng phân tích "xé toặc thơ" của em, việc đó anh Nguyễn Đông A đã dành viết hết rồi, chị chỉ ngồi đọc, đôi lúc thì đứng ở góc độ chữ "DUYÊN" của nhà Phật để phân tích chữ "TÌNH" trong thơ em, đôi lúc đứng ở góc độ người phụ nữ bình thường - rất bình thường để xét về mức độ YÊU trong thơ của em.. và chị THUA em ạ. Chưa phân tích được.

Và rồi chị chợt nhớ hôm thứ Sáu vừa rồi, trong lúc ngồi chờ chuyến bay về nhà, chị đã ngồi dịch một clip nhạc do một người bạn Đài Loan gửi cho chị, bản nhạc của một nữ sĩ người Đài Loan, bà đã phổ nhạc từ những khúc tình ca cách đây vài trăm năm rồi:

佛說前緣 :  Phật nói trong tiền duyên:
如你不欠我 , Nếu như em không nợ ta
怎會遇見我 ! thì làm sao mà gặp gỡ được ta !

我在佛前沉睡了千年, Ta ở trước đức Phật chìm sâu trong giấc ngủ ngàn năm
直到有一天遇到你, cho đến một ngày gặp được em,
我落下一顆憂郁的淚  ta chợt rơi một giọt lệ ưu phiền

佛說 :  Phật nói rằng :
我因無愛而成佛 ! Ta vì (vô ái) không yêu nên mới thành Phật
你貪戀凡塵如何成佛? Em tham luyến phàm trần làm sao mà thành Phật ?
我懺悔 Ta sám hối.

佛說: Phật nói rằng :
懺悔無用。 Sám hối vô dụng
你有未了的前緣,vì em vẫn chưa kết thúc tiền duyên
去吧,去續你的緣,hãy đi đi, đi mà tiếp tục mối nhân duyên của em,
我等你回來。 Ta đợi em trở lại.

為此, Bởi vì
我在菩提樹下求了五百年。Ta đã ở tại cội Bồ đề cầu nguyện suốt năm trăm năm qua

你說:自你在佛前, khi em nói : lúc em ở trước mặt Phật
求與我相遇的那一刻起,ở cái khắc mà em khẩn cầu mong cùng ta tương ngộ.
我整整失眠了五百年。thì từ khắc đó ta đã mất ngủ suốt cả năm trăm năm dài.

我問: Ta tự hỏi
冥冥眾生中,trong chúng sinh u minh
你是否是,có phải em là người
為我幾經輪迴的那個人? đã vì ta mà đã bao kiếp luân hồi

你說:是的, Em trả lời rằng : đúng thế
五百年前的那一天, một ngày trong năm trăm năm trước
你無意中經過了有我的路, em trong lúc vô ý đã bước qua con đường ta đi,

饋贈我一滴甘露, đã dâng tặng ta một giọt nước cam lồ
我一直在輪迴 中等你, và ta đã ở trong luân hồi mà đợi em từ đó
為還你一片綠洲...  để trả em phiến ngọc màu xanh

佛說: Phật nói :
修百世方可同舟渡, Tu bách phương thế giới để có thể cùng ghé một bến bờ
修千世方能共枕眠。Tu ngàn phương thế giới để có thể cùng chung cái gối nằm.

我苦苦求佛, Ta khắc khổ cầu Phật
讓我們再結一段塵緣, để cho chúng ta kết một đoạn trần duyên
相戀相伴走過月月年年 tương luyến tương bạn mà cùng đi qua năm năm tháng tháng..

 佛說: Phật nói rằng :
除非海枯石爛、 trừ khi biển khô đá nát
滄海變桑田。thương hải biến tang điền (biển biến thành nương dâu)

於是我求佛祖, Ta đã cầu Phật tổ
來世把我變成一隻填海的燕, kiếp sau hãy để ta biến thành một biển yến đầy
曆盡千辛直到把大海填滿,những ngày tháng cam khổ nhọc nhằn được lấp đầy
換你我的再生緣。đổi cho em-ta tái sanh duyên

所以佛安排了今生的相見, Vì vậy đức Phật đã an bài kiếp này tương kiến
讓我與你盡這一段 未了的前緣。 để ta cùng em hưởng tận một đoạn tiền duyên chưa kết thúc.

緣盡,則曲終人散。 Duyên tận,  tắc khúc chung nhân tán - khi duyên tận thì người cũng ly tan.

所以,如果你遇到我,Vì vậy, nếu mà em có gặp được ta
請一定不要走開, nhớ nhé nhất định đừng ra rời
因為我怕來生, vì ta sợ.. kiếp sau
再無緣與你相見…  sẽ không có duyên cùng em tương kiến.




Em thấy không hở Thu Vân, ở ngàn năm trước, qua đến kiếp này em đã làm rơi nhiều giọt minh châu dưới gót chân một người, và trong kiếp này người ấy vẫn còn trượt dài trong u minh chưa thoát được những trược duyên của tiền kiếp cho nên vẫn ngủ vùi sâu dưới những cánh đồng Sen mênh mông.. để không thấy bước chân em vừa đi ngang qua.

Và chị mong người ấy thêm ngàn năm nữa vẫn chưa nhìn thấy những giọt minh châu đang rơi trên bước đường người ấy đi để em phải tiếp tục lang thang ở kiếp này để trải dài những câu thơ đong đầy thổn thức.. ấy nha Thu Vân.

TTM
SG. Thứ Ba 28/07/2015
..
--> Read more..

Friday, July 3, 2015

Đọc lại Truyện Kiều - Nguyễn Ngọc Chính

Chiều nay vừa vào Facebook thấy anh Nguyễn Ngọc Chính vừa đăng bài viết này lên, chưa kịp đọc hết đã vội chôm về đây trước đã :) 
Cám ơn anh!
TTM
--------------------------------------------------

"Truyện Kiều còn, tiếng ta còn;
Tiếng ta còn, nước ta còn...''

Học giả Phạm Quỳnh đã không tiếc lời đề cao Truyện Kiều như một áng văn tuyệt tác của nền văn học Việt Nam nói riêng và, ở một mức độ bao quát hơn, là sự gắn bó giữa kiệt tác của Nguyễn Du và ngôn ngữ Việt.

Ngày xưa, chuẩn mực cho thanh niên rất đơn giản: đánh tổ tôm, uống trà và…đọc Truyện Kiều. Ba thú vui đó đã làm nên một người đàn ông mẫu mực của thời đại phong kiến:

“Làm trai biết đánh tổ tôm
Uống chè mạn hảo, xem Nôm Thúy Kiều”

Tuy nhiên, cũng có ý kiến “phản biện” khi các cụ lại liệt Truyện Kiều là “dâm thư” trong bối cảnh một nền văn hóa lễ giáo của Khổng, Mạnh. Thế cho nên mới có lời răn nghiêm khắc:

“Đàn ông chớ kể Phan Trần
Đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều...”

Cho dù có chống đối hay ca tụng, hiển nhiên Truyện Kiều đã giữ một vị trí quan trọng trong lòng người Việt, từ lớp bình dân cho đến trí thức. Chẳng thế mà chúng ta có những biến thể từ Truyện Kiều như “bói” Kiều, “lẩy” Kiều bên cạnh các hoạt động văn hóa như “vịnh” Kiều, “tranh” Kiều…


Tranh chị em Thúy Kiều gặp Kim Trọng trong ngày Tết Thanh Minh
của họa sĩ Lê Chánh, treo trong dinh Độc Lập thời VNCH

Trước khi bàn đến những biến thể của Truyện Kiều trong dân gian, xin viết đôi giòng về sức lan tỏa của Truyện Kiều. Sự phổ biến của Truyện Kiều không những ở trong nước mà còn đi vào văn học thế giới. Đã có hàng loạt bản dịch cũng như các bài bình luận Truyện Kiều bằng rất nhiều ngôn ngữ - Anh, Pháp, Nhật, Đức, Hoa, Ba Lan, Thụy Điển - của các tác giả người Việt cũng như người nước ngoài.

Lại nhớ đến chuyến thăm chính thức Việt Nam của Tổng thống Bill Clinton năm 2000. Trong một buổi tiệc chiêu đãi tại Hà Nội, ông Clinton đã khiến thực khách đi từ ngỡ ngàng đến sửng sốt khi ông dùng 2 câu thơ trong Truyện Kiều để ví mối bang giao Việt-Mỹ sau thời kỳ chiến tranh:

“Những hình ảnh băng giá của quá khứ đã bắt đầu tan và những phác thảo về nột tương lai ấm áp chung đã bắt đầu hình thành. Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng mùa xuân mới” [Frozen images of the past have begun to thaw and outlines of a warmer shared future have begun to take shape. Let us make the most of this new spring together]. 

Lấy ý từ Truyện Kiều:

“Sen tàn cúc lại nở hoa,
Sầu dài, ngày ngắn, đông đà sang xuân”

[Just as the lotus wilts, the mums bloom forth
Time softens grief, and the winter turns to spring”]

Hóa ra ngoài lĩnh vực văn hóa, xã hội, Truyện Kiều đã được đưa vào chính trị. Điều oái oăm, người ví von lại là Tổng thống thứ 42 của Hoa Kỳ chứ không phải là những nhà “Kiều Học” Việt Nam [1].


“Kim Van Kieu” bản dịch tiếng Anh của Lê Xuân Thủy
(Nhà sách Khai Trí, 1968)

Tôi còn nhớ ngày xưa mẹ tôi rất tin vào việc bói Kiều, một hình thức giải quyết những thắc mắc, hồ nghi qua bói toán dựa vào Truyện Kiều. Đặc biệt, ngày đầu năm là dịp để bói Kiều với khởi đầu là lời khấn vái thành kính:

“Lạy vua Từ Hải
Lạy vãi Giác Duyên
Lạy tiên Thuý Kiều” 

Miệng lâm râm khấn, tay cầm Truyện Kiều với ước nguyện điều mong mỏi. Hai ngón tay cái mở Truyện Kiều một cách ngẫu nhiên, ngón tay nằm ở dòng nào thì 4 câu Kiều trong truyện chính là quẻ bói. Chẳng hạn gặp 4 câu lục bát tả cảnh tai họa đến với gia đình Thúy Kiều:

“Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh,
Rụng rời khung dệt, tan tành gói may.
Đồ tế nhuyễn, của riêng tây,
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham”.

Gặp 4 câu này, người xem bói cũng có thể đoán được tương lai bất trắc, điềm tai họa sẽ đến. Nói theo ngôn ngữ ngày nay, đó có thể là một vụ “cưỡng chế” đem lại nhiều điều vô lý, bất công trong một xã hội mà luật pháp không được tôn trọng!


Cảnh tai họa diễn ra tại nhà viên ngoại họ Vương
(Tranh của họa sĩ Tú Duyên)

Trong khi “bói” Kiều dựa trên tính cách thần bí thì “lẩy” Kiều là một hình thức chơi chữ dựa theo thơ văn. Người ta có thể lấy một câu Kiều, sửa đổi một vài chữ cho thích hợp với hoàn cảnh của mình. Lẩy Kiều đôi khi có giọng điệu khôi hài nhưng cũng có khi diễn tả một trạng thái nghiêm chỉnh.

Những ai đã từng trải qua “thời điêu linh” sau năm 1975 tại Việt Nam không khỏi rùng mình mỗi khi nhớ lại cái thời “tem phiếu”, “nhu yếu phẩm”… Tất cả mọi mặt hàng đều do nhà nước phân phối, công nhân viên ngoài lương thực còn được phép mua những mặt hàng “xa xỉ” như vải vóc, quần áo… Có gia đình toàn phụ nữ lại được phân phối dao cạo râu, áo may ô… Thế cho nên mới có câu lẩy Kiều, than thân trách phận:

“Bắt ở trần phải ở trần
Cho may ô mới được phần may ô”.

Đó chính là câu lấy từ Truyện Kiều:

“Bắt phong trần phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao”


Tranh Thúy Kiều & Kim Trọng của họa sĩ Nguyễn Tư Nghiêm

Trong lĩnh vực thơ phú, “vịnh” Kiều là dựa vào các nhân vật trong truyện, được sáng tác qua cách giãi bày tâm sự hoặc nêu lên quan điểm của mình khi nhận định một vấn đề nào đó.

Ngay từ đầu truyện, “thằng bán tơ” là đầu mối của mọi gian truân trong suốt cuộc đời “ba chìm, bẩy nổi” của Kiều khiến nàng phải “bán mình chuộc cha” với giá 300 lượng:  

“Mặt trông đau đớn rụng rời,
Oan này còn một kêu trời, nhưng xa.
Một ngày lạ thói sai nha,
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền”.

Nguyễn Khuyến đã mượn nhân vật “thằng bán tơ” để phác họa hình ảnh một xã hội Việt Nam đầy bất công. Trong bài “Vịnh thằng bán tơ” ông viết:

“Có tiền việc trước mà xong nhỉ,
Thời trước làm quan cũng thế a?”

Thật ra Nguyễn Khuyến không chỉ vịnh Thằng Bán Tơ mà ông cất tiếng tố cáo tệ nạn tham nhũng của xã hội thời Thúy Kiều. Cho đến ngày nay, khi đọc lại Truyện Kiều người ta mới chợt ngộ ra: xã hội xưa cũng chẳng khác gì ngày nay, xem ra tham nhũng còn tinh vi và rầm rộ hơn cả thời trước.


“Hỏi ra sau mới biết rằng:
Phải tên xưng xuất tại thằng bán tơ”
[Tranh minh họa trong “Kim Van Kieu” bản tiếng Anh của Lê Xuân Thủy]

Bên cạnh thằng bán tơ, còn rất nhiều nhân vật “chủ chốt” đã xuất hiện trong suốt cuộc đời nàng Kiều. Trước nhất phải kể đến Sở Khanh. Từ cái tên Sở Khanh trong truyện, ngày nay đã trở thành một danh từ chung chỉ những loại đàn ông chuyên đi lừa tình và lợi dụng phụ nữ. Nguyễn Du mô tả Sở Khanh bằng hai câu lục bát:

“Quá niên trạc ngoại tứ tuần,
Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao”

Sở Khanh, ở một mức độ nào đó, có thể ví như Cassanova [2] hoặc Don Juan [3] bên trời Tây. Cái khác là Sở Khanh trong Truyện Kiều tượng trưng cho loại đàn ông có sức “hớp hồn” phụ nữ nhưng loại thanh niên này không chỉ thích chinh phục phái yếu mà còn lợi dụng cái mã bề ngoài để thực hiện những âm mưu có lợi cho bản thân mình. Chính chàng họ Sở đã đưa đẩy một nàng Kiều trong trắng lạc vào lầu xanh: 

“Bạc tình nổi tiếng lầu xanh
Một tay chôn giết mấy cành phù dung”


Sở Khanh & Tú Bà

Hồi còn đi học, đọc Truyện Kiều tôi rất ghét nhất cái tên “Hoạn Thư”. Đối với một học sinh trung học như tôi, cái tên Hoạn Thư đọc lên thấy xấu xí, nghe như có liên quan đến “hoạn quan” trong triều đình, chuyên lo đến các cung nữ của vua.

Mãi cho đến khi trưởng thành tôi mới hiểu, cái tên Hoạn Thư đơn thuần chỉ là “tiểu thư họ Hoạn” và được Nguyễn Du mô tả là xuất thân trong một “gia đình danh giá”, lấy người chồng có tên là Thúc Sinh (anh học trò họ Thúc), thuộc loại “ăn chơi đàng điếm”, “bán trời không văn tự” nhưng lại có tật… sợ vợ!

Đó cũng là cái đích để Nguyễn Du khai thác, hay nói khác đi, ông muốn chứng minh “chân lý bất di bất dịch” của phụ nữ qua câu ca dao:

“Ớt nào mà ớt chẳng cay
Gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng”

Cơn ghen của Hoạn Thư được nhiều nhà phê bình mô tả là “khốc liệt”, “khủng khiếp”, “tàn bạo” mà theo thời nay có những biến thể như “cắt của quý”, tạt át-xít, đánh “dằn mặt”. Tuy vậy, cũng có những người như nhà văn Tạ Quang Khôi mệnh danh là… “cái ghen nhân từ của Hoạn Thư”. Tâm trạng của “sư tử Hà Đông” tuy rối bời nhưng ít ra Hoạn Thư còn biết bình tâm suy nghĩ:

"Ví bằng thú thật cùng ta,
Cũng dong kẻ dưới mới là lượng trên.
Dại chi chẳng giữ lấy nền,
Tốt chi mà rước tiếng ghen vào mình”.

Tôi lại nghĩ khác. Ghen tuông thời của Truyện Kiều bị ảnh hưởng bởi quan niệm “trai năm thê, bảy thiếp”, “vợ lẽ, vợ mọn” là vấn đề được xã hội công nhận nên chi người phụ nữ dù cũng ghen tuông nhưng chỉ giới hạn ở mức độ nào đó. Còn thời nay thì “phụ nữ vùng lên” đòi hỏi quyền bình đẳng “một vợ, một chồng”, đấng này râu nào trót lỡ vi phạm thì chỉ có tính cách lén lút mà thôi.

Máu ghen của Hoạn Thư mang tính cách “thâm trầm” nhưng lại không kém phần… “thâm độc”. Tiểu thư họ Hoạn đã giải quyết chuyện đèo bồng của Thúc Sinh bằng mưu kế chứ không như “sư tử Hà Đông” ngày nay nhất quyết phải “tính sổ” tình địch bằng vũ lực. Có điều các đức ông chồng xưa cũng như nay, không ít thì nhiều, đều có tính hoặc “cả nể” hay tệ hại hơn là… sợ vợ. Cho dù các ông cố biện minh là “sợ vợ mình” chứ đâu có sợ ai khác!  


Tranh dân gian: “Đánh ghen”

Các cụ ngày xưa coi Truyện Kiều là “dâm thư” chính vì sự xuất hiện của cặp bài trùng Mã Giám Sinh & Tú Bà trong giới lầu xanh. Nguyễn Du viết 4 câu lục bát về Mã Giám Sinh chuyên nghề “chăn dắt gái” và cũng là chồng của Tú Bà:

“Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
Vẫn là một đứa phong tình đã quen.
Quá chơi lại gặp hồi đen,
Quen mùi lại kiếm ăn miền nguyệt hoa”

Mã Giám Sinh đi khắp nơi để tuyển về cho Tú Bà một đội ngũ “chân dài, móng đỏ”. Không những thế, hắn còn “tự thưởng” mình bằng cách “thử hàng” mỗi khi mua được món hàng “tài sắc vẹn toàn” như nàng Kiều.

Tú Bà, một “má mì” thời nay, kết hợp với Mã Giám Sinh thành một “công ty mua bán thịt tươi” chuyên cung cấp “dịch vụ tươi mát” cho khách làng chơi. Thế là “mạt cưa, mướp đắng” biến thành một tổ hợp kinh doanh “nghề không vốn” trên thân xác của những tiểu thư khuê các như nàng Kiều:

Lầu xanh có mụ Tú Bà,
Làng chơi đã trở về già hết duyên.
Tình cờ chẳng hẹn mà nên,
Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường”.

Nhan sắc của Tú Bà thuộc loại “không thể nào xấu hơn” với màu da “nhờn nhợt” cộng với một thân hình “cao lớn đẫy đà”:

“Thoắt trông nhờn nhợt màu da.
Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao”

Nét đẹp của Tú Bà thì hoàn toàn không có nhưng mụ lại là cả một kho kinh nghiệm trong nghề “buôn phấn, bán hương”:  

“Nghề chơi cũng lắm công phu
Làng chơi ta phải biết cho đủ điều”

Nào là những chiêu thức “mập mờ đánh lận con đen” để qua mặt khách làng chơi bằng những “kỹ thuật” như:

“Nước vỏ lựu, máu mào gà,
Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên”.

Hơn thế nữa, mụ còn dạy các đệ tử của thần Bạch Mi một loạt những “kỹ thuật” chiều chuộng khách làng chơi:

“Mụ rằng: "Ai cũng như ai,
Người ta ai mất tiền hoài đến đây?
Ở trong còn lắm điều hay
Nỗi đêm khép hở nỗi ngày riêng chung
Này con thuộc lấy làm lòng
Vành ngoài bảy chữ vành trong tám nghề" [4]

Thế nào là “bảy chữ” và thế nào là “tám nghề”? Xin xem chú thích nếu người đọc tò mò muốn biết. Ấn Độ có Kama Sutra [5], Trung Hoa có Nhục Bồ Đoàn [6] còn ở Việt Nam, Truyện Kiều bị coi là “dâm thư” cũng không có gì là… “oan uổng”.

Hẹn tái ngộ cùng người đọc Truyện Kiều vào một dịp khác vì chúng ta khi đọc lại còn có rất nhiều điều, tốt cũng như xấu, để nói. Xin mượn 2 câu cuối của Truyện Kiều thay lời kết cho bài viết này:

“Lời quê chắp nhặt dông dài,
Mua vui cũng được một vài trống canh”.

***

Chú thích:

[1] Chắc hẳn những cố vấn người Việt của Tổng thống Clinton đã phải làm việc tích cực trong việc soạn những bài diễn văn cho ông Clinton trong chuyến thăm chính thức Việt Nam năm 2000. Tổng thống Clinton đã tỏ ra rất am hiểu về lịch sử cũng như văn hóa Việt Nam, ông cũng rất tự tin khi trình bày những vấn đề này trước cử tọa người Việt thuộc mọi thế hệ và thành phần xã hội tại Hà Nội cũng như Sài Gòn. 

Xem thêm bài viết “Bên Thắng Cuộc/Quyền bính (3): Lê Khả Phiêu & Bill Clinton”
http://chinhhoiuc.blogspot.com/2013/02/ben-thang-cuocquyen-binh-3-le-kha-phieu.html

[2] Cassanova: tên thật của Giacomo Girolamo Casanova de Seingalt (1725 – 1798), một một “tay chơi” người Ý. Phụ nữ là “chuyện lớn” của đời ông. Tài liệu ghi lại rằng Casanova có đến 122 người tình trong quãng thời gian gần nửa thế kỷ. Trong số đó, nhiều người đã mang đến cho Casanova niềm đắm đuối, có người mang đến cho ông tai họa, bệnh tật và đau khổ. Một số tình nhân của ông là người đức hạnh, còn số khác thì phóng túng. Nhưng nói chung, tất cả những người tình của Giacomo Casanova đều “biết ơn” ông bởi Giacomo Casanova đã biết cách yêu họ say đắm, biết cách chiếm đoạt họ một cách nhiệt thành và cũng đã biết cách rời bỏ họ một cách lịch lãm.

[3] Don Juan: một nhân vật trong văn học Tây Ban Nha, xuất hiện lần đầu trong kịch  El burlado de Sevilla y convidado de piedra của Tirso de Molina (công diễn năm 1613, in thành sách năm 1630). Don Juan là người vô thần, dám phỉ báng Chúa, thích phiêu lưu trong chuyện tình ái, có tài quyến rũ, lừa đảo phụ nữ thuộc nhiều tầng lớp xã hội, từ nữ công tước, nữ quý tộc cho đến những cô gái quê.

[4]  “Vành ngoài” là bề ngoài, là cách đối xử với khách làng chơi. "Bảy chữ" là bảy việc ghi bằng chữ để dễ nhớ.

1. Khấp: khóc lóc tỉ tê khiến khách xúc động thương xót.
2. Tiễn: giả cắt tóc thề nguyền để khách tin.
3. Thích: viết tên khách vào tay mình, giả ý thương yêu.
4. Thiêu: đốt hương thề nguyền với khách.
5. Giá: hẹn hò lấy khách làm chồng, giả xin làm vợ lẽ.
6. Tẩu: rủ khách đi trốn giả như giữ lòng chung thuỷ.
7. Tử: giả liều chết để khách khuyên ngăn.

"Vành trong" là bề trong, là cách đối xử bên trong với khách. "Tám nghề" là cách ân ái với khách, chung đụng nhau và tuỳ từng tính cách của mỗi đối tượng, để làm cho khách khoan khoái về nhục dục.

1. Tiếp người nhỏ bé thì dùng cách "kích cổ thôi hoa"
2. Tiếp người to béo thì dùng cách "kim liên song toả"
3. Tiếp người nóng vội thì dùng cách "đại xiển kỳ cổ"
4. Tiếp người chậm chạp thì dùng cách "mạn đả khinh khao"
5. Tiếp người mới thì dùng cách "khẩn khuyên tam trật"
6. Tiếp người thạo đời thì dùng cách "tả trì hữu trì"
7. Tiếp người si tình thì dùng cách "toả tâm truy hồn"
8. Tiếp người lạnh lùng thì dùng cách "nhiếp thần nhiệm toả"

[5] Kama Sutra là một cuốn sách Ấn Độ cổ, biên khảo về tình dục được viết bằng tiếng Phạn. Tác phẩm gồm 7 phần, với khoảng 1.250 khổ thơ được cho là do thiền sư Bà la môn Mallanaga Vatsyayana, sống ở Pataliputra, phía bắc Ấn Độ, viết vào thế kỷ thứ III.
Theo tiếng Phạn, "Kamadeva" là tên của vị thần tình yêu thể xác (tương tự thần Eros hay Cupid của Hy Lạp) và "Sutra" có nghĩa là "kinh" hoặc "châm ngôn".

Kama Sutra được hiểu là Kinh Hoan Lạc hoặc là những luận bàn về tình yêu thể xác. Những luận bàn đó có nguồn gốc từ nhiều thế kỷ trước công nguyên và đến thế kỷ thứ III, thì được Vatsyayana tập hợp lại thành tuyển tập với nhiều tranh minh hoạ, nhiều lời khuyên và nhiều hình ảnh mô tả tư thế tình dục.

Kama Sutra đề cập đến nhiều khía cạnh trong đời sống tình dục, như mô tả các tư thế giao hợp, những gì đôi bạn tình chờ đợi ở nhau và đưa ra lời khuyên hữu ích. Các vấn đề tình dục được Kama Sutra đề cập rất chi tiết, cụ thể, như vấn đề "kích thước" vấn đề hoà hợp tình dục; "lệch pha" thời điểm, lệch pha ham muốn; vai trò của trí tưởng tượng; những tư thế, kiểu vuốt ve, ôm ấp; cách sửa chữa thất bại khi không làm cho phụ nữ được thoả mãn...

[6] Nhục Bồ Đoàn là một tác phẩm văn học của Trung Hoa, dùng mặt trái để nói lên mặt phải. Nhân vật chính của truyện là Bán Dạ Sinh, biệt hiệu của một chàng trai trẻ đam mê tửu sắc, thích ban đêm mà không thích ban ngày, thích lúc nửa đêm mà không thích sau nửa đêm. Đây là người không thích công danh, tự phụ là người thông minh tài hoa nhất trên đời và muốn có những người đẹp nhất thiên hạ.

Một vị túc nho, Thiết phi đạo nhân, có con gái tên Quý Hương, danh giá và học thức, sau nhiều lần thuyết phục đã chấp nhận gả con cho Bán Dạ Sinh nhưng với điều kiện phải ở rể. Lúc đầu, với những gì được giáo dục từ nhỏ, cô gái không chấp nhận những việc sai trái của chồng. Sau đó, do sự thuyết phục khéo léo, mà cô gái đã sa đà vào bản ngã của mình.

"Thiết phi đạo nhân" là người cố chấp, thích chất phác, không ưa phong lưu nên không hợp với chàng rể. Chàng rể Bán Dạ Sinh ra đi, kết bạn với "Tái côn lôn", một siêu trộm tự phụ cho rằng không gì không trộm được, và có thể lặp lại bất cứ khi nào cũng được.
Một vị tiên được đặc cử xuống trợ giúp Bán Dạ Sinh bằng cách ghép dương vật của chó với của anh ta để tăng sức mạnh cũng như độ lớn.

***

(Trích Hồi Ức Một Đời Người – Chương 4: Thời quân ngũ)

Hồi Ức Một Đời Người gồm 10 Chương:

1.         Chương 1: Thời thơ ấu (từ Hà Nội vào Đà Lạt)
2.         Chương 2: Thời niên thiếu (Đà Lạt và Ban Mê Thuột)
3.         Chương 3: Thời thanh niên (Sài Gòn)
4.       Chương 4: Thời quân ngũ (Sài Gòn – Giảng viên Trường Sinh ngữ Quân đội)
5.         Chương 5: Thời cải tạo (Trảng Lớn, Trảng Táo, Gia Huynh)
6.         Chương 6: Thời điêu linh (Sài Gòn, Đà Lạt)
7.         Chương 7: Thời mở lòng (những chuyện tình cảm)
8.         Chương 8: Thời mở cửa (Bước vào nghề báo, thập niên 80)
9.         Chương 9: Thời hội nhập (Bút ký những chuyến đi tới 15 quốc gia và lãnh thổ)

Tác giả còn dự tính viết tiếp một Chương cuối cùng sẽ mang tên… Thời xuống lỗ (thập niên 2000 cho đến ngày xuống lỗ)!

Nguyễn Ngọc Chính.
03/07/2015
.
--> Read more..

Monday, April 13, 2015

Chữ DUYÊN


.
"諸法因緣生, 亦從因緣滅
Chư pháp nhân duyên sanh, diệc tùng nhân-duyên diệt,
Các pháp do nhân-duyên sanh, cũng do nhân-duyên diệt, "

Theo Ðạo Phật thì vũ trụ là vô thỉ, nghĩa là không có điểm khởi đầu, và mọi sự mọi vật trong vũ trụ không thể đứng riêng một mình mà có được; trái lại, phải nương nhờ nhau mà thành. Nói một cách khác, từ vật lớn cho đến vật nhỏ, từ vật hữu hình cho đến vô hình, đều không ngoài nhân duyên mà có. Vì thế, trong kinh Phật thường nói: "Chư pháp tùng duyên 諸法從緣". 

Ở đây tôi không có tham vọng phân tích sâu về nguồn gốc xuất xứ chữ DUYÊN, cũng không đi sâu vào phân tích ngữ nghĩa của chữ DUYÊN nữa.. càng không nói về chữ Duyên trong chữ Duyên dáng, mà tôi chỉ muốn nói về chữ DUYÊN trong chữ NHÂN DUYÊN, cái chữ DUYÊN làm ta có mặt ở trong cuộc đời này, làm ta kết hợp thành cha mẹ, thành anh em, thành vợ chồng con cái, và là bạn bè thân hữu có trong cuộc đời của riêng mình.

Có lẽ chỉ vì khi mà người ta càng lớn tuổi thì người ta càng hay suy nghĩ, và dạo này trong lòng tôi - trong suốt mấy mươi năm được sống trong cõi luân hồi này - sau những tương ngộ, những hạnh duyên, những ác duyên của cuộc đời mình. Mỗi khi gặp được một điều vui, khi đụng phải một trở ngại, khi gặp và phải trải qua một biến cố nào đó trong cuộc đời mình.. thì tôi lại chiêm nghiệm chữ duyên và nhân quả ngay trong giây phút ấy để soi rọi ngay vào cuộc đời của mình..



VỚI CHA MẸ
Là hạnh duyên, tôi hạnh phúc khi được làm con của cha mẹ tôi.

Cha tôi theo ông bà rời cố quốc tha hương đi khắp nơi, gặp mẹ tôi ở xứ Bắc - lúc ấy một tiếng Hoa cũng nói không được - nhờ người lớn mai mối để thành duyên vợ chồng.. Hai ông bà rong ruổi từ Bắc vào Nam, từ Nam ra miền Trung trong cuộc mưu sinh, cha tôi văn võ song toàn, nhưng nói tiếng Việt không lưu loát lắm, thế mà đàn con chúng tôi đứa nào cũng học hành đàng hoàng, ông nhất quyết không để con cái mù chữ.. vào năm 1978-79 gia đình khó khăn, chị tôi đưa em gái út ra phụ việc trong quán phở của chị, ba tôi ra quán xách em tôi lên xe chở em đến trường, ông nhất quyết không vì khổ, không vì con là con gái mà để con bỏ học.

Bây giờ đàn cháu nội ngoại của ông lớn nhỏ đều tự ý thức học hành - đứa thì tốt nghiệp Thạc sĩ, đứa thì du học chuẩn bị cho học vị Thạc sĩ .. đứa thì chuẩn bị bảo vệ Tiến sĩ ở nước ngoài.

Cái hạnh duyên, cái duyên cái nợ kết ông bà lại cho tới ngày cùng xa rời cõi tam.

 
VỚI ANH CHỊ EM
"Một giọt máu đào hơn ao nước lã"
"Anh em như thể tay chân.."

Lời của mẹ vẫn văng vẳng bên tai tôi và các đứa con của người. Nên chúng tôi bây giờ trên đầu đứa nào cũng đã hai màu tóc nhưng vẫn luôn quây quần bên nhau, làm tấm gương cho con cháu noi theo. Anh em chỉ sống một đời với nhau mà thôi.

 
VỚI CON CÁI
Là hạnh duyên, tôi nghĩ bản thân mình hạnh phúc vì đã có các con trong đời mình, tôi có đàn con, dâu, rể biết sống đúng đạo làm con người. Từ đó sẽ sanh ra đàn cháu giỏi dắn ngoan hiền.

"Hiếu thảo là nguồn gốc của đạo đức."
Khổng Tử




VỚI VỢ CHỒNG
Vợ chồng do nhân duyên từ tiền kiếp, có duyên mà không nợ thì chỉ gặp chỉ để biết nhau, còn có duyên có nợ thì sợi tơ hồng kết hai người lại với nhau.

"Đôi ta duyên phận phải chiều
Dây tơ hồng ai khéo se mà vấn vít..."

"Phải duyên thì gắn như keo
Trái duyên đuểnh đoảng như kèo đục vênh"

Có đôi hạnh duyên thì hai cái nửa cái vơi cái đầy duyên nợ cứ bồi đắp cho nhau cho tới ngày long răng đầu bạc. Có đôi sống với nhau được một đoạn đường đời thì lại hết nợ nhau, khi hết nợ nhau thì tự nhiên sẽ vì lý do nào đó lại xa nhau..

"Các pháp do nhân-duyên sanh, cũng do nhân-duyên diệt"  Tôi nghĩ sống ở đời khi ngộ được điều này thì cứ an nhiên mà sống trong cái duyên nợ vốn có của cuộc đời mình, khi vui cũng đừng quá ảo tưởng, khi buồn thì cũng đừng quá buồn đau mà nuối tiếc sợi dây nối xuống cái giếng nông không sâu ấy.. Nhưng khi sống chung thì phải sống với nhau cho hết lòng, cho trọn đạo với nhau, còn nếu vì lý do gì phải chia xa thì cũng nên trọn nghĩa mà xa rời.



VỚI BẠN BÈ - VỚI ĐỒNG NGHIỆP
Tình bạn thì hiếm, nhưng bạn bè thì không hiếm.
There is a scarcity of friendship, but not of friends.
Thomas Fuller

Với đồng nghiệp, tôi luôn hết lòng giúp trong công việc, không sợ bị mất công việc, có bị ganh ghét tôi cũng có buồn và rồi tự nhủ trong lòng là chẳng sao, rồi vẫn đối tốt với họ.

Với cấp dưới thì tôi hết lòng chăm sóc khuyến khích họ phát triển, không sợ bị học nghề, tôi sống hết lòng, nếu các em có tung cánh bay cao tôi cũng mừng cho những bạn nhỏ ấy.. Nếu các em có quên tôi thì tôi cũng không lấy đó mà buồn lòng.

Với bạn bè, từ nhỏ tôi rất yêu quí vạn vật cỏ cây, tôi rất yêu qúi bản thân mình, yêu những người thân của mình và với bạn bè quanh tôi thì tôi càng quí hơn. Cái tâm của tôi luôn muốn cho đi nhiều hơn mong mỏi nhận lại.

Bạn học cũ thì đứa phương trời người cuối đất, những người còn đó thì khi gặp nhau vẫn rất yêu quí nhau..

Cho tới khi có cái NET, có cái không gian phẳng thì tôi lại có thêm những người bạn lớn, bạn nhỏ trong cái không gian rộng mở và không biên giới này. Cho nên những lúc tôi đi làm xa nhà, hàng đêm trong góc nhỏ của mình tôi vẫn chẳng thấy cô đơn. Lúc thì facetime nói chuyện với con với đứa cháu mới bập bẹ gọi "nội ơi!" "ngoại ơi!" nghe cũng ấm lòng, lúc thì lách cách gõ comments đùa vui với bạn bè mà người ta gọi là bạn ảo.

Có người thì sợ cái mạng cộng đồng này, sợ đủ thứ.. bạn bè con cái nói mãi thì tôi cũng thấy sợ, nên tôi settings lại cái trang facebook của mình, tôi chỉ giới hạn trong close friends và trong friends, nhiều lúc viết gì đó nếu chỉ share cho close friends thì các friends khác sẽ không thấy, không thấy thì không đùa vui được với nhau, nên tôi luôn publish ở chế độ friends cho nó lành.

Chúng tôi như trong truyện "Liêu trai chí dị" ngày xưa, sống, làm việc và gặp gỡ nhau trên cái screen - lúc đầu ở trong cái màn hình của máy tính, rồi đến cái màn hình của Ipad, bây giờ thì đôi khi chỉ cần cái màn hình nhỏ xíu của cái cellphone chúng tôi cũng đã thấy nhau.

Văn minh nhân loại phát triển không ngờ thì cái chữ DUYÊN cũng theo đó mà phát triển.

Cái tình bè bạn phát triển thì trong lòng mong mỏi muốn gặp nhau, muốn thấy nhau, muốn nghe được tiếng nói của nhau, muốn được HUG thật chặt, thay vì chỉ gõ chữ HUG ở trong các ô comments nhỏ xíu.. nên có lúc chúng tôi đã HẠ SCREEN hiện ra bên ngoài để mà gặp nhau trong cái diện mạo thực tế của mình.. có khi ta thấy hạnh phúc và có khi ta thấy thất vọng, nhưng cũng đừng lấy đó mà rời bỏ nhau, vì cõi ảo và cõi thực rồi cũng chỉ là KHÔNG 空 mà thôi.

Nhân duyên của kiếp này là một dây chuyền liên tục "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ". Gặp được nhau là duyên tương ngộ. Vì lý do nào đó chúng ta không muốn, hoặc không gặp được nhau thì chẳng qua chúng ta chẳng có cái duyên tương ngộ, có khi mãi cũng chẳng gặp được nhau, nếu như thế thì cũng đành chịu thế.. vì cái DUYÊN đến với nhau chỉ ngừng ở đó và chỉ có thế mà thôi.

TTM
PP. 09/04/2015
.
--> Read more..

Friday, November 21, 2014

NHỮNG CON PHỐ HẸP


.
Vào năm 1996, lần đầu tiên tôi đi Hà Nội, khi xe từ phi trường vào Hà Nội đi dọc theo những con đường vào nội thành thì điều đầu tiên mà tôi nhìn thấy làm tôi ngạc nhiên là những căn hộ hẹp nằm rải rác trên những con phố, chưa kể những căn hộ nằm trong con hẻm nhỏ.

Những căn phố hẹp đó được xẻ ra từ những ngôi nhà lớn có tầng lầu, hoặc từ những căn nhà trệt cấp 3 hoặc cấo 4..  được chia nhỏ ra để phân chia cho từng gia đình những cán bộ, nhân viên từ nơi khác đến sống và làm việc ở Hà Nội.

Năm ấy tôi đến thăm gia đình người bạn là cán bộ cấp cao trong một Bộ nọ, trong nhà gồm hai vợ chồng và hai con vậy mà chỉ được phân một căn hộ ở trong hẻm có diện thích khoảng 12 hay 16 m2 gì đó, trong nhà chỉ để được cái giường, cái bàn uống nước nhỏ, cái tủ.. cũng có một chỗ để nấu ăn chỉ đủ một người đứng nấu và cái phòng vệ sinh nhỏ, năm đó khi các con lớn lên thì bạn tôi phải mua thêm căn hộ nhỏ khác cũng ở chung trong con hẻm để cho các con ở. Những năm tháng ấy có được việc làm ở Hà Nội và có một căn hộ để sinh sống đã là hạnh phúc lắm rồi.

Sau đó tôi thường ra Hà Nội, lần nào ra tôi cũng bấm máy khi đi ngang qua những căn phố hẹp trên những con đường phố lớn của Hà Nội, những nét đặc thù này của Hà Nội có lẽ người ở Hà Nội đã quen mắt nên chẳng thấy gì lạ, nhưng những người yêu nét thanh lịch của Hà Nội có thể sẽ nhìn thấy thế mà nao lòng. Tôi cũng vài lần đi ra nước ngoài, có dịp vẫn đi ngắm những khu phố cổ và đi ngắm nhìn kiến trúc và nhân tình thế thái của dân sống trong các thành phố của đất nước họ, có lẽ họ cũng có những căn hộ nhỏ và hẹp nhưng cũng không nhỏ và hẹp như những căn phố được chia ra từ căn nhà lớn như ở đất nước mình.

***

Vừa rồi tôi ra Hà Nội, mùa thu trời âm u.. sau khi dạo chơi quanh hồ Hoàn Kiếm, tôi đi dọc theo phố Hàng Khay mới chỉ một nửa đoạn đường đã ngắm biết bao căn hộ nhỏ ở con phố này, có những con hẻm vào sâu trong đó có vài căn hộ nhỏ bày bán món ăn nổi tiếng, còn dọc theo con phố thì những căn hộ nhỏ dựa vào du khách mà bán đủ loại hàng để mà sinh sống..

1. MỘT CON HẺM HẸP CÓ VÀI CĂN HỘ BÁN HÀNG ĂN.












2. NHỮNG CĂN PHỐ HẸP NẰM DỌC THEO PHỐ HÀNG KHAY.







Tháp Rùa phản chiếu vào kiếng.. !


























ĐÂY LÀ MỘT CĂN NHÀ CAO TẦNG ĐƯỢC CHIA LÀM NHIỀU CĂN PHỐ HẸP.

  • Ba tầng trên cùng của căn nhà..





  • Hình của ba căn hộ ở dưới trệt, có lẽ mỗi căn hộ có bề ngang chỉ hơn 1 mét hoặc gần 2 mét mà thôi.



  • Cầu thang này chắc để đi lên hai tầng trên cùng..


  • Căn hộ bán cà phê chỉ cũng chỉ là cầu thang đi lên tầng hai








Chỉ đi có nửa dãy phố Hàng Khay mà thôi đã có biết bao căn hộ hẹp và nhỏ ở bên trong và bên ngoài, những người dân sống ở nơi này cũng đã quen với cuộc sống này rồi, nhưng làm người, ai mà chẳng mong có được căn hộ khoảng 60 đến 100 mét vuông để sinh sống và làm ăn nhỉ !

Ngoài phố vẫn dập dìu người qua lại dù hôm ấy lất phất mưa phùn giăng giăng..





Chỉ là thu lại hình để lưu lại ở nơi này, để sau này biết đâu vài mươi năm sau nữa, khi mà đất nước to đẹp hơn, phố phường khỏe mạnh hơn.. khi ta nhìn lại, thì có thể ta sẽ ngạc nhiên khi thấy ta đã từng có những căn hộ nhỏ như thế ở Hà Nội.

TTM
Ghi lại Hà Nội - 06/11/2014
.....................................
--> Read more..

Những entries gần đây



2015-06-17 - 88,616 views

Song Ngư..

“Hòa vào dòng chảy, và luôn mong muốn bản thân thay đổi khác hơn ngày hôm qua.”






.. Và mây vẫn trôi giữa dòng đời bụi bặm... Người đi qua đời.. chợt.. cũ đến chẳng còn quen....

Thiên di



- Bớt ăn thịt, ăn nhiều rau
- Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua
- Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả
- Bớt ăn chất bột, ăn nhiều sữa

- Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần
- Bớt đi xe, năng đi bộ
- Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn
- Bớt nóng giận, cười nhiều hơn

- Bớt nói, làm nhiều hơn
- Bớt ham muốn, chia sẻ nhiều hơn.





Dấu chân..

Flag Counter
15/02/2016 - 64,319 pageviews - 63 Flags colledted

Labels

Bảo Huyên (7) Bhutan (1) Biên dịch (12) Birthday (13) Bs Đỗ Hồng Ngọc (1) buigiang (1) Campuchia (9) Canada (3) carpenters (1) children (7) chinese (11) chinese12 (1) Cooking (1) culture (8) dalat (1) Đặng Thế Phong (1) Danh nhân (2) Đi đó đây.. (28) Đinh Thị Thu Vân (2) doanchuantulinh (1) Đọc sách báo (14) event (4) Facebook (1) family (8) france (2) Friend (50) Gia đình tôi (35) Hà Nội 2013 (9) hanoi (7) heomap12 (1) Hoa cỏ (14) hoa Đào (1) Hoa Đỗ Quyên (2) Hoa Kỳ. (6) Hoa Lộc vừng (3) Hoa Mai (2) Hoa Phượng. (1) Hoa Sen (1) Hoa Sứ (2) Hoa thay lời muốn nói. (3) hoa2 (3) hoa2012 (5) hoa3 (2) Học làm blogspot (7) Hồi Ức nằm đâu đó.. (7) impressive (1) Khánh Ly (2) khuc (1) kinhthi (2) lehuuha (1) life (4) Luận về cái tên TTM (1) memory (5) mixmusic (1) Món ăn (2) multiply3 (1) Mười hai con Giáp (2) music (18) musicpoem (2) New year (1) ngothuymien (2) Nguyễn Ngọc Chính (3) nguyensa (1) nguyentatnhien (1) nhạcphạmduy (1) nhạctcp (1) nhạctcs (3) nhạctrữtình (1) Như Thị (2) Những chuyến đi của tuổi 60 (15) Những điều trông thấy (1) nonfiction (1) phamduy (2) Phong tục tập quán (1) poem (26) poem10 (14) poem12 (4) Quotation (4) Russia (1) Sài Gòn. (3) saigon (4) Sức khỏe là Kim cương (8) Sưu tầm (4) tagore (1) taiwan2012 (11) Tản mạn (30) tcp (2) tcs (6) Thơ's TTM - Remil Nguyễn phổ nhạc. (1) Tibet (4) Tiễn biệt (3) Tôi (105) Tôi ở góc trời. (1) tovu (1) Trang Tôn giáo (14) travel (5) travelcambodia11 (9) travelcambodia12 (1) Truyện ngắn (3) uk (1) uyenlinh (1) Viếng cảnh chùa (1) vietnam (4) vta (1) Vũng Tàu (3)

Luôn nhớ!

Bạn đã ghé thăm đó ư!

Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

Mutiply 27/02/2013: 315,715 pageviews; 118 flags collected
free counters



Người xin lỗi trước là người dũng cảm nhất.
Người tha thứ trước là người mạnh mẽ nhất.
Và người lãng quên trước sẽ là người hạnh phúc nhất...