| Rating: | |
| Category: | Books |
| Genre: | Romance |
| Author: | TTM tản mạn với chính mình |

Chỉ còn vài giờ là hết một tháng mười
Tháng mười của nhiều nỗi đau đáu vừa trôi qua
Cuối tháng chín vừa rồi thì tôi ở TP. Tân Trúc (新竹)
Và cuối tháng mười này thì tôi đang ở một phố nhỏ của Singapore
Chiều mai tôi lại bay về, vẫn là bay về một thành phố khác
không phải bay về nhà, ở nhà cũng đau đáu nhớ mong
và tôi cũng đau đáu nhớ mong ...
chúng tôi liên hệ với nhau qua cái net mong manh này.
Chẳng có gì bắt buộc chúng tôi phải sống thế này hay thế kia cả
nhưng chúng tôi vẫn đã sống như thế !

Và đêm nay, nơi này tôi sống trong cái đau đáu về bản thân mình,
về công việc, về cái mục tiêu mà mình đang hướng đến ...

Thì nơi nào đó, bạn bè tôi,
đứa thì đang bôn ba rong ruổi với những cái sà lan của cuộc đời sông nước,
đứa thì đang ở phương trời xa xôi nào đó bôn ba lận đận...
đứa thì đang vương vương với sợi tơ mong manh đang trùng xuống...
đứa thì chịu không nổi cuộc đời đa đoan của nhau,
thì không còn trùng xuống nữa mà đứt lìa...
đứa thì đang có vài cuộc vui với nỗi vui một bên
và bất chợt có canh cánh những nỗi buồn một bên ...
đứa thì đang cuộn tròn trốn chui nhủi trong chăn,
che mắt không nhìn bản thân,
và che luôn mắt để không nhìn mọi người
đang hấp hối trong mọi nỗi niềm của cuộc đời đa đoan...
Và tôi, bây giờ tôi đang nhìn lại ...
Mái tóc hình như mỏng hơn, hình như cũng phai đi ít nhiều
và một vài sợi tóc bạc đang nhìn tôi !
Và bây giờ, tôi nhìn lại quãng đường đã đi qua
và quãng đường đang và sẽ đi đến, bến bờ còn xa ..
nhưng nỗi niềm đêm nay vẫn còn đó ...
Dù tôi biết, tôi luôn có những chỗ dựa ấm nồng
của gia đình, của người thân và bè bạn, sẽ chẳng ai
để tôi phải đơn côi một mình vượt qua con sông cuộc đời,
nhưng tôi biết đó chỉ là chỗ dựa, và bản thân mình
vẫn phải tự vượt qua mọi vật vã bôn ba của con sóng,
và chỉ chính tôi, tôi vẫn phải đi và tiến về phía trước mà thôi ...





Hồi ấy, khi chị thấy cái nick là ngocyen054, chị lại tưởng tụi mình bằng tuổi nhau, nhưng khi biết Yến nhỏ tuổi hơn rồi thì chị gọi Y bằng em ngay... hihi... ham làm người lớn í mà!
Nghĩ cũng buồn cười, chắc tại vì hồi nào tới giờ Chị toàn làm người lớn thôi, học chung lớp với chúng bạn cũng làm người lớn, ra đời thì cũng làm người lớn ... còn bây giờ ra đường thì khi gặp các em, ít ai gọi chị bằng CHỊ nữa, mà hoặc là gọi bằng Cô, có khi còn gọi bằng Bác nữa chứ, hihi..
Hôm nay Chị đang ở một bầu trời khác, dù cuộc đời còn nhiều ngổn ngang, dù cuộc đời nhiều chất chứa ở phía trước ... thì trong mỗi chúng ta đôi khi cũng phải biết lúc nào mặc kệ nó chứ. Chứ nếu phải chờ đến khi mọi việc suông sẻ, bớt nhọc nhằn rồi thì mới được quyền biết đến cuộc vui, thì đời còn đáng buồn gấp bội lần đấy nhỉ! Và trong mỗi chúng ta đều biết tự chia đời ra để mà vui sống mà. Nên hôm nay Chị lại ngồi đây viết vài giòng tặng em. 
V


Người ta thường hay dùng từ BẠN ẢO để chỉ những bạn bè quen qua những trang blog, nhưng đối với tôi, tôi không có khái niệm ẢO HÓA trong tình bạn, dù rằng đó là những người bạn mà tôi quen từ trong trang blog này, hay là quen từ trong bất kỳ trường hợp nào. 





