Ra Hà Nội mùa này, người đầu tiên tôi nhớ vẫn là mẹ tôi, người mẹ đã quá vãng trong thời gian các con còn rất gian khó, nhất là tôi thủa đó.
Thời sinh tiền, khi mẹ tôi đến thăm bà con trong vùng nương rẫy ở Long Khánh, Túc trưng, Dầu giây.. thấy dân chỉ xới đất lên gieo hạt xuống là đã sum xuê thu hoạch.. Thì bà lại nhớ về quê nơi xứ Bắc xa xôi của mình.
Những di dân Hoa "Nùng" thủa đó, nhà nan vách gỗ, ăn ở nhìn bừa bãi .. nhưng sau mỗi mùa thuốc lá, đậu nành, bắp.. họ chẳng xây nhà cửa chỉ để ăn và mua vàng cất ở hũ.. Sau này lúc bị bài Hoa, họ lại lấy vàng đó đóng thuyền di dân lần nữa qua Mỹ, qua Úc.. Tôi nói di dân lần nữa là vì họ đã một lần thoát chạy khỏi đất nước sau những cuộc đại cách mạnh cải cách vĩ đại ở đất nước mình.. Khổ. Ra đi là khổ rồi.
Và lúc ấy mẹ tôi hay kể về quê mẹ, về những mùa đông rét cắt da, người dân cày vẫn phải bước chân xuống ruộng lạnh giá rét đến tận tim can, rét run cầm cầm nhưng vẫn phải ra đồng đập đất cứng như đá trong giá lạnh để có đất gieo cấy để đến mùa thu hoạch cũng chẳng là bao..
Và, vào mùa này mỗi lần tôi ra Hà Nội tôi lại hình dung cũng trong mùa này năm rất xưa xưa, tôi còn là một bào thai, vẫn trú đông trong bụng mẹ..
Bà đã vất vả biết bao! Và đến ngày mẹ mất - 1988 - tôi ngày ấy vẫn như bây giờ nhưng sao tôi và các con của người lúc ấy không có đủ điều kiện để được một lần đưa mẹ về thăm quê.. Không cần bằng máy bay chỉ đi xe hỏa thôii cũng được mà 😳!
Các con tôi bây giờ đã trưởng thành, cuộc sống tốt hơn xưa rồi dù Hà Nội hôm nay và trong vài ngày tới còn rất lạnh!
TTM
HN 2016/01/27 ~ 31
🐎 — at Bán Đảo Linh Đàm.
*****************************
No comments:
Post a Comment