Sáng chủ nhật ôm máy tính lên văn phòng làm việc, ghé thăm bụi hoa Trang vàng đã nở rực rỡ ngoài sân nắng.. chụp xong vài tấm hình lại trở về ngồi làm cho xong mớ việc phải làm.
Mỗi lần ngừng sau khi xong một việc, lại chợt nhớ.. lại click vào facebook hoặc liếc qua trang blog của mình, nhìn xem con cái và bạn bè.. xem có ai ghé ngang qua đây không.. rồi lại trở về cắm cúi với công việc của mình!
Có lẽ các bạn sẽ nói "Ghiền blog ghiền facebook", bà già nghĩ không phải vậy đâu :)Cái chính là.. dù quanh ta luôn đầy người qua lại nhưng chúng ta luôn cảm thấy cô đơn.. cô đơn ngay trong chính ta và ngay trong chính ngôi nhà hạnh phúc của mình!
Vì sao ư! Vì chúng ta luôn cảm thấy vẫn chưa đủ, chúng ta cảm thấy ngoài cái ta đang có ra, ta vẫn còn cần phải có thêm bạn bè, thêm bầy đàn nữa... cho nên chúng ta tìm nhau, chúng ta thấy vui thấy được vỗ về trong những cái click like, trong những cười đùa bỡn cợt bông lung của bạn bè.
"Xét về mặt nhân bản, cô đơn là một thuộc tính của con người, một trạng thái xúc cảm tương tự như giận, thương, yêu, ghét. Nhưng trong khi các trạng thái xúc cảm kia cần có một đối tượng bên ngoài tác động, mang tính chất thời điểm và vô thường; cô đơn là một thuộc tính vĩnh hằng của bản thể con người, tồn tại độc lập, tự tại, không bao giờ mất đi mà chỉ ở trạng thái tiềm sinh trong một số hoàn cảnh nào đó. Mọi đứa trẻ khi mới chào đời đều khóc thét lên. Đó là tiếng khóc, tiếng kêu gào của sự cô đơn mà nó ý thức được một cách vô thức. Nó chỉ ngưng khóc, ngưng kêu gào khi có bàn tay người mẹ vỗ về, tức là chỉ khi nổi cô đơn của nó được xoa dịu.
Mọi con người trên trái đất này đều cô đơn, chỉ có điều có người nhận ra, có người không, có người cô đơn ít, có người cô đơn nhiều hơn... "
Có lẽ bà già cũng biết cô đơn!! hihisao lại không cô đơn nhỉ? khi mà một mình ở nơi xa, khi mà hàng ngày cứ cắm cúi làm việc và nói chuyện với tha nhân bằng tiếng của người.. khi mà chiều về một mình ngắm ráng chiều, ngắm mây trôi, ngắm vầng trăng khi khuyết khi đầy.. , lắng nghe tiếng mưa rơi, tiếng gió hú đêm khuya..
Rồi tự nhủ rằng: "Ráng đi nha Bà già, ngày hôm nay rồi cũng sẽ trôi qua thôi!"
Bà già Gốc Mai.
PP. 10/11/2013
Em lụm tem mở hàng cho chị Mai nha, mà sao em thấy Chị của em đâu có Bà Già ta.............HihiChi5 viết bài này " quánh trúng tim nhiều người" lém Chị ui.........Huhu
ReplyDeleteCho em tem vàng nha! Quánh trúng quá em hén.. vì chúng ta cùng là con người đó mà em iu ui!
DeleteHihi chưa già hả em! tại hình nó thế đó em, vừa dùng cái Iphone tự bấm cho mình một tấm để minh họa .. chứ mắt xưa trong veo giờ đã nhạt nhòa rồi đó em :)
DeleteCÔ ĐƠN LẮM NHỮNG CHIỀU THU NHẠT NẮNG
ReplyDeleteLÒNG THẬT BUỒN TRONG CHIỀU TÍM TÍM BÂNG KHUÂNG...
Ngóng về nơi xưa giờ bạn vắng
DeleteChiều tím năm nao ai nhớ chăng!
Ôi bà già xinh ui, giáo chấm hình này điểm... 11 đó nhe! Muốn chôm dzìa cất trong kho quá! Giáo đề nghị chị lấy cái này làm hình avatar cho blog và fb đi chị. Một nét đẹp đầy nữ tính, với mái tóc trễ nãi... Ước gì giáo đẹp như bà già xinh! huhu...
ReplyDeleteUi! điểm chuẩn mới của Giáo đó ư!! hihi
DeleteƯớc gì bà già có chút thanh xuân của Giáo huhuuuuu
Huề nha Giáo! Mỗi người mỗi nét xinh đó cưng à. Giáo sẽ xinh mãi như những nét gõ trên diễn đàn blog này đó.
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteĐọc xong lại ngắm ảnh người
ReplyDeleteCô đơn nên nuốt nụ cười vào trong
Thôi thì ấm một tấc lòng
Còn hơn cười nụ mà... không muốn cười
Ôi! ôi sao lại ngắm người
DeleteLên non mà đứng trước trời bao la
Ngằm trời ngắm biển xa xa
Biển xanh sóng vỗ truyền xa những lời..
Hôm nay trời nhẹ lên cao
ReplyDeleteTôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn
Xuân Diệu
Cho nên nghĩ cũng lạ thường
DeleteThấy buồn mà chẳng liệu lường vì sao
mà buồn..
"Đọc xong lại ngắm ảnh người". Hoan hô bác Bu, chỉ một câu này là có người cảm thấy bớt cô đơn. :-)))
ReplyDeleteBác Hiệp giỏi cổ vũ người nhỉ ! Thấy bác ghé thăm là bà già đã cười tủm tỉm... từ hôm qua, chờ có giờ rãnh mới reply nè :)
DeleteẢnh này đẹp lắm bà già xinh ơi!
ReplyDeleteMàu hoa vàng rực tươi tắn trong nắng sớm em hén.. :)
DeleteCô đơn thuộc tính con người,
ReplyDeleteNhưng ta vẫn cứ cả cười với ta,
Để ta trẻ mãi không già.
Vừa làm việc vừa ngắm hoa, ngắm mình,
Dù cho sóng biển bao la
DeleteMình ta trước sóng vói xa chân trời
Cô đơn nào chỉ bằng lời
Như chim biển cả cũng trời cô đơn..
Bồng bềnh, lãng mạn bên những bông hoa trang vàng và bên computer nè. Nhìn chị thật mềm mại, tươi trẻ đấy nhé.
ReplyDelete:)
Delete