Sunday, June 28, 2015

Hoa THỦY CÚC

.
Hôm thứ Sáu vừa rồi có một bạn Phật Tử gửi tin nhắn cho tôi đi dự buổi tọa đàm vào ngày Chủ Nhật ở Thiền viện Vạn Hạnh với thầy Huyền Diệu - thầy từ Ấn Độ về - mà từ lâu tôi chỉ biết thầy qua quyển sách "KHI HỒNG HẠC BAY VỀ". Âu cũng là một cơ duyên trong dịp tôi về phép, lần đầu tiên được gặp và được đến nghe thầy nói chuyện, cho nên sáng sớm hôm nay tôi đã đến Thiền viện.

Nhưng vì thầy bận Phật sự nên buổi tọa đàm chỉ vọn ven trong một tiếng đồng hồ, đến 09:30 sáng tọa đàm đã xong, trong lúc chờ con trai đến đón về, thì tôi lại đi lang thang ở quanh hoa viên trước sân chùa với hoa với ánh nắng hơn mười giờ sáng chói chang của xứ nhiệt đới..

Sau khi chụp hết những bông hoa đang nở ở sân chùa, tôi chợt phát hiện một chậu Thuỷ Cúc khiêm tốn đứng có một mình ở bên kia khoảnh sân sát bên cạnh những chậu Mai vàng xanh mướt đang đợi mùa xuân. Chậu hoa lớn, hình như bụi Thủy Cúc này ít được người tỉa tót chăm sóc, nhìn những cành hoa dài hơi xơ xác đong đưa trong gió trong nắng mà thấy thương.

Chợt tôi nhớ đến bài thơ TRƯỚC MÀU HOA THỦY CÚC của nàng thơ Đinh Thị Thu Vân, người mà tôi biết qua mấy bài bình thơ của bạn Nguyễn Đông A.


TRƯỚC MÀU HOA THỦY CÚC

thế mà em đoạn đành quên
chiều nay nâng dáng hoa mềm
se đau
đã từng thương
đã lao xao
trắng mong manh ấy
từng nao hồn gầy

rồi qua...
qua mất ngây say
hoa phai phận mỏng
em đầy phận em...

đuối lòng
quên cả tên, quên
này đây Thủy Cúc
đây miền nhớ xưa

này đây phiến lá
loang mưa
em nghiêng xuống
bỏ chơ vơ
cuối trời

trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...

mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì!

Đinh Thị Thu Vân 

Mười giờ rưỡi sáng nay trời hanh nắng lắm, nhưng tôi chẳng ngại nắng rám gương mặt già nua của mình, tôi đi chụp mớ ảnh này để tặng nữ sĩ Đinh Thị Thu Vân và người bạn Nguyễn Đông A "vô tâm", người yêu thơ nàng đến đòi xé toạc và gọt sát từng chữ, từng câu thơ của nàng ấy ra..

XƠ XÁC HANH HAO GẦY










"..
này đây phiến lá
loang mưa
em nghiêng xuống
bỏ chơ vơ
cuối trời .."






"..trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...

mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì! "







Tôi mới biết Thu Vân và cũng mới chỉ đọc được vài bài thơ của nữ sĩ, nhưng tôi cảm nhận được những câu thơ tình đau đáu đớn đau, những thảng thốt của một người phụ nữ chỉ biết yêu, chỉ biết cho đi như trong yêu thầm nhớ trộm, chỉ biết tỏ bày và biết rõ kết quả của tình si, dù biết rằng " anh chưa nhận, có thể vì mây xám / chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau! "  hoặc " ngày mai / khi những câu thơ em viết ra không địa chỉ nào để gởi / ở một góc đời anh vẫn sống vô tư .."  nhưng nàng vẫn trầm mình trong cái cõi thơ đau đáu yêu không cùng ấy..

trăm chiều gió, trăm chiều mây lịm mướt
em gom về kết lại phút tràn yêu
và sông suối, và lá hoa và trăng biếc
có một lần em đã kết trao theo...

anh chưa nhận, có thể vì xa lắm
sương khói mơ hồ che khuất mảnh hồn trao
anh chưa nhận, có thể vì mây xám
chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau!

có thể bây giờ, có thể suốt mai sau
thơ em viết, chỉ đôi lần anh lướt đọc
như thoáng gió lướt qua vùng hương cỏ mật
xa hút rồi...không gởi lại chút bâng khuâng!

xa hút rồi, mà cỏ mãi dạt dào xanh... 

ĐTTV


Tôi vốn dĩ yêu màu trắng, tôi yêu màu trắng tinh khiết từ thủa tuổi học trò ngày xưa đã trôi qua, tôi yêu màu trắng của ngày hôm nay cho đến ngày về với hư không.. dù màu trắng ấy đã loang lỗ với nắng mưa giông bão của cuộc đời đến bạc cả lòng.. Cho nên khi đọc đến tên hoa Thủy Cúc, loại hoa như cỏ mong manh, khẳng khiu không rực rỡ sắc lẫn không hương, nhưng màu trắng đó luôn thu hút tôi mỗi lần tôi bước ngang qua, và tôi ghé vào nhà và đọc bài thơ này của Thu Vân, rồi tôi chợt nao nao..

..trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...

"mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì! "  

Người phụ nữ ấy chẳng bạc lòng, nàng cứ yêu, nàng cứ mong nhớ vời vợi và nàng vẫn biết rằng "sao xa như thể mình không là gì!"  

Thế mà em đoạn đành quên
chiều nay nâng dáng hoa mềm
se đau
đã từng thương
đã lao xao
trắng mong manh ấy
từng nao hồn gầy

rồi qua...
qua mất ngây say
hoa phai phận mỏng
em đầy phận em... 

Ở câu này có lẽ phải là chữ ĐÀY "Em đày phận em"

Phải nàng đã đày cái thân phận của nàng trong cái yêu không cùng ấy, yêu khi vẫn biết là "Sao xa như thể mình không là gì !"  Làm tôi chợt nhớ đến câu nói rất nổi tiếng trong truyện Love Story là cuốn tiểu thuyết lãng mạn của nhà văn người Mỹ Erich Segal mà từ thủa học trò chúng tôi hay nghêu ngao nói lắm :

Yêu có nghĩa là không bao giờ phải nói lời hối tiếc 
Love means never having to say you're sorry !

Phải, nàng cứ yêu đi nhé, còn biết yêu là vẫn còn thở vẫn còn sống trong cõi đời này!

    Chàng vô tâm kia ơi!

    Chàng có nghe không?
    Tiếng nàng than thở ngóng trông ngút ngàn
    Hoa phai phận mỏng vô vàn..
    Đừng cho Thuỷ Cúc muộn màng đợi tin..

TTM
Chủ Nhật 28/06/2015
..............................
--> Read more..

Thursday, June 18, 2015

Dãy phố đầy PHƯỢNG ĐỎ


Trong khu phố tôi ở, còn có tới hai dãy phố đầy hoa Phượng.

Từ đường cái lớn rẽ vào con phố đi vào xóm nhà tôi, có lẽ vì kế cái trường Tiểu Học, cho nên từ đầu phố đến cuối phố ở hai bên con đường được trồng trồng toàn hoa Phượng. Mỗi lần về nhà tôi đều ngẩng lên ngắm những tàng lá phượng xanh rì, những trái phượng chín khô chẳng ai buồn hái, màu xanh lá và màu nâu khô nổi bật trên nền trời trong xanh đầy mây trắng.. ngắm để chờ mùa Phượng nở hoa.

Tháng Ba về, thấy thoang thoáng trên một vài cây nở vài đóa phượng đỏ; tháng Tư, về thấy Phượng đã trổ nụ xanh báo hiệu một mùa phượng bội thu. Và hôm tháng Năm khi tôi về nhà, buổi sáng thức giấc nhìn ra hàng cây đầu ngõ thì đúng là mùa hạ đã đến con phố nhà tôi, hoa Phượng đỏ đầy trời..









Màu hoa lúc bầu trời ui ui.. muốn mưa..








Ở một con phố khác
hôm ấy trời ban trưa, có bà già đội nắng ra tìm mùa Hạ.















Bạn Bống của tôi, một hôm trong tháng Năm.. cũng đi lạc đến phố này.


Bạn nhỏ Oanh Mai hôm ấy trời muốn mưa, thương chị nên không ngại đường xa đã đưa chị về.. cũng tới phố này.


Con bé hôm ấy vừa tròn hai tuổi, chắc Bé sẽ không hiểu vì sao mà được Bà nội đưa ra bên bóng Phượng đỏ rực trời..


Tôi thì nay da đã trổ đồi mồi, nhưng vẫn cứ yêu hoa yêu cỏ như thế mà qua tháng ngày..



HẠ TRÔI
Nhặt trên tay cánh hoa Phượng vĩ
Nhìn hạ trôi..
tuột
qua kẽ tay gầy..

Bây giờ các con đã trưởng thành, những ước mơ của tuổi thơ tưởng chừng không có trong thời khốn khó, nhưng bây giờ lại hiện hữu quanh tôi.. Mỗi buổi sáng thức giấc tôi nghe tiếng chim sẻ chim yến hót quanh nhà, nhìn qua khung cửa những con phố đầy hoa.. bước chân đi tản bộ quanh các con phố, dù bây giờ vẫn chưa được chăm chút lắm nhưng những mảng sống đầy màu sắc cũng làm vui mắt và làm bình an người đang tản bộ.

Dãy phố nhà tôi đầy hoa lá như thế đó..

TTM
SG. 26/05/2015
@ CON PHỐ BỐN MÙA HOA..
.
.
--> Read more..

Wednesday, June 17, 2015

Bánh Ú kiểu Đài Loan


.
Hàng năm cứ vào dịp Tiết Đoan Ngọ mùng 5/5 là Cty tôi lại làm bánh Ú và chè trôi nước cho những cán bộ chuyên viên xa quê hương được sống trong không khí Tết Đoạn Ngọ ở xứ người.

Năm nay cũng thế, nên tôi quyết định xuống bếp để ghi lại những thành phần của bánh.

BUỔI SÁNG CHUẨN BỊ

Lá dong khô, dây cột bánh ú.


Gạo nếp đã được xào xong.


Hạt dẻ luộc xào với mỡ hành cho thơm.


Trứng vịt muối chỉ lấy lòng đỏ - để sống.


Tôi và cô Kỹ thuật trưởng họ Lâm đứng bên các món đã được cô ấy chuẩn bị xong lúc trưa.





BUỔI CHIỀU GÓI BÁNH











Bà già tui chỉ đứng ké để ghi lại những hình ảnh dùng để viết NOTE này, để hôm nào trời đẹp sẽ làm bánh cho mấy nhỏ ở nhà măm, và biết đâu bạn bè mình cũng thích,nếu thích thì cứ theo nguyên liệu này mà làm bánh nhé!


NGUYÊN LIỆU :
  1. Nếp - rửa sạch ngâm trong nước nửa ngày.
  2. Lòng đỏ trứng vịt muối - để sống.
  3. Thịt ba rọi - thái miếng kho với nước tương.
  4. Nấm hương - thái dọc thành miếng bằng miếng thịt kho - xào thơm.
  5. Hạt dẻ - lột ra luộc chín, sau đó xào thơm.
  6. Tôm khô loại nhỏ.
  7. Hành củ tím.
  8. Lá rong, dây cột bánh ú.

CÁCH LÀM
  • Nếp vớt lên để ráo. Cho mỡ vào chảo, phi chút hành, cho tôm khô vào xào thơm, nêm tiêu, nước tương, đường.. sau đó cho nếp vào xào lên. Sau đó chuẩn bị gói bánh.
GÓI BÁNH
  • Lấy hai lá rong, khoang lại như cái phễu, bốc nắm gạo xào cho vào -> lấy cái lòng trứng đỏ, nấm, thịt, hạt dẻ -> cho thêm nắm gạo.
  • Sau đó gói lại thành hình bánh ú và cột dây vào.
HẤP BÁNH : là xong.

TTM
Viết cho Tiết Đoan Ngọ 2015
PP. 17/06/2015 - Mùng 2/5 Ất Mùi.
.
--> Read more..

Saturday, June 13, 2015

Con đường đầy lá me bay..


Trên dãy phố trong khu tôi ở còn có một con đường trồng đầy ME.

Vào mỗi buổi sáng sớm khi nắng vừa treo trên ngọn cỏ, hay vào buổi chiều khi nắng còn nhẹ vương trên bầu trời xanh, nếu mà hôm ấy dạo bước đi ngang qua đó thì bạn sẽ phải ngừng lại mà lặng ngắm.. bốn mùa lá me rơi.















Gia đình tôi dọn về khu phố này ở cũng được năm sáu năm, cây cỏ quanh phố cũng lớn bấy nhiêu tuổi, cho nên cây trổ hoa cũng trong vài năm gần đây, tôi ít ở nhà nên cũng chỉ dõi theo được vài mùa hoa.

Mùa Xuân lá me non trổ xanh màu mạ, tháng Ba ngắm lá me rụng khô vàng đầy gốc, tháng Tư ngắm lá và những cánh hoa me rơi vàng cả góc thềm, tháng Năm cũng thế vòng đời của hoa Me thật dài, dăm hoa mới kết được chùm quả Me chua chua..

Tôi nhớ mùa Me kết quả năm ngoái chẳng ai hái, vì lũ trẻ hàng xóm nhà tôi đa phần lớn hơn cháu nội tôi chỉ khoảng hai ba tuổi, quả me chín rồi rụng.. thi thoảng tôi thấy có mấy bà già ra hái vài chùm về nấu canh ngót cá, có lẽ phải chờ thêm vài năm nữa mới có những lứa trẻ học cuối cấp Tiểu Học, cấp Trung học chạy ra hàng me này hái những quả me chua ăn với nước mắm đường hay với chén mắm ruốc cay cay.. hay là các bé cũng chẳng màng ăn những món ăn này nữa.. thế thời thì phải theo thời nhỉ.

Tuy nhiên vào mấy buổi sáng đi dạo quanh nhà và mấy buổi trưa đầy nắng, khi nhìn thấy hàng Phượng nở đỏ rực trời, bà già này không đặng đừng chỉ biết đội cái nón lên đầu rồi đi băng băng ra con phố với đầy Phượng và đầy hoa me đang rụng dưới gốc cây..

để nghe đâu đó ..
      "..Con đường đưa bước chân đi
       Êm êm đá lát lòng nghe bồi hồi ..
      ..
      Con đường có lá me bay.."

Và đôi khi tôi cũng thấy như dưới bước chân mình lao xao..
     Lá me rụng đỏ lối này
     Hoa vàng vướng cả gót hài chiều nay.

TTM
Tháng 5/2015

Note này nằm trong album CON PHỐ BỐN MÙA HOA của tôi.
.
--> Read more..

Wednesday, June 10, 2015

Chỉ tại cái XUỒNG BA LÁ.. nghiêng

.
Từ lâu tôi thường nghe đến chiếc xuồng tam bản hay còn gọi là xuồng ba lá, là một loại thuyền gỗ có xuất xứ rất lâu đời từ Trung Quốc, có đáy tương đối bằng phẳng và dài từ 3,5 đến 4,5m. Thuyền tam bản ngày nay vẫn còn được sử dụng tại những nơi hẻo lánh của Đông Nam Á, các quốc gia như Malaysia, Indonesia, Bangladesh, Myanmar và Việt Nam. (theo net)

Còn ở vùng làng quê vùng sông nước Nam bộ, xuồng ba lá được coi là phương tiện mang tính văn minh sông nước ở một vùng phù sa trẻ, xứ ruộng sình kinh ngập, mùa mưa lũ kéo dài tới 6 tháng mỗi năm. Đó là ngày xưa, chứ bây giờ ở ngay đầu thượng nguồn sông Mekong, TQ, Lào.. chỗ nào cũng làm đập ngăn nước làm thủy điện, có khi sẽ chẳng còn mùa nước nổi ý chứ!

Đến miền Tây, đâu đâu ta cũng thấy xuồng ba lá trên kênh rạch dọc ngang, là phương tiện chủ yếu để đi lại, làm ăn của người dân sống vùng sông nước Cửu Long từ nhiều đời nay. Do đó chiếc xuồng ba lá mang nét đặc trưng rất độc đáo, dù nhà nghèo ít nhất cũng có một chiếc xuồng ba lá cũng giống như dân nghèo ở phố thị có chiếc xe đạp, xe gắn máy để đỡ bước chân..

Mà trời ạ! giữa vùng nước mênh mông nước nổi mấy tháng ròng, xung quanh nhà toàn là nước nếu không có cái xuồng ba lá thì sẽ di chuyển như thế nào đây. Thế mà hôm vừa rồi cả đoàn chúng tôi, ngoại trừ cô giáo Bụi là dân gốc ở Cao Lãnh ra, thì chúng tôi đúng là dân miệt phố thị chân ướt chân ráo nhưng lại rất tĩnh tại ngồi trên những chiếc xuồng ba lá mong manh này mà rong chơi suốt cả một chặng chiều dài trong con kênh rạch này.

Và tôi cũng chẳng biết trong nhóm có bao nhiêu bạn biết bơi nữa, chứ riêng tôi thì chỉ biết lặn chơi với điều kiện nước chỉ tới ngang ngực thôi, chứ nếu ngụp quá đầu là tôi lặn luôn á!  Còn nghe cô lái đò nói kênh sâu tới hai ba mét sâu.. hihi vậy mà chúng tôi không sợ, ngoại trừ chị Chiều mặc áo phao, cả đoàn còn lại không chịu mặc áo phao, giữa chiều nắng chang chang chúng tôi còn cho xuồng cập sát vào nhau để mà selfie vài tấm hình.. đúng là điếc không sợ súng hihi :-)









Mà không biết cái xuống tam bản trước đã đưa Cậu Hai Andro, vợ chồng Cô ba Dơi Chụt và cô Snowny đi theo con kênh nào đã mất hút dấu vết, cho nên ba cái xuồng ba lá còn lại chúng tôi đùa vui trên một đoạn kênh dài trong trời nắng chang chang như thiêu đốt, may mà người nào cũng có cái khăn rằn che kín mặt mày.. chim chóc quí hiếm cũng trốn mất tiêu, thê là chúng tôi thong dong quay đầu xuồng trở về bến.





THÌ ĐÃ THẤY nhóm đầu tiên ở trên bờ đang chào đón chúng tôi rồi, té ra trong lúc chúng tôi đi thẳng thì họ rẽ con kênh khác mà đi..


Hình Bạch Yến


Hình Andro chụp.


Hình Andro chụp.


XUỒNG CẬP BẾN..

Xuồng của bà Dzú Minh An, Ngọc Yến và Công nương gái nhỏ cập bến




Xuồng của tôi cũng cập bến, trong lúc ở bên đây Andro đứng trên bờ phụ kéo mấy đứa tôi lên bờ vì cái xuồng không có gì giữ lại nên rất là chòng chành, thì tôi nghe tiếng xôn xao ở cái xuồng bên cạnh.

Thì ra do khi các bạn mới bước một chân lên cái cầu ván, một chân kia còn ở trên con xuồng, nên cái xuồng ba lá này lại cái theo đà đẩy của chân và của nước từ lùi ra xa bến, thế là XUỒNG.. NGHIÊNG.. và ba bạn tôi cuối cùng vẫn đứng yên vị trên con xuồng đang được dòng nước mơn man tràn vào xuồng và từ từ đầy.. xuồng.






Lúc ấy cả nhóm trên bờ cũng hơi hoảng đứng im hơi chưa biết phải làm gì, thì vừa lúc ấy có cài xuồng khác cũng vừa trờ tới cô lái đò bên xuồng này nhảy thoắt cái qua xuồng bên kia và gọi các bạn tôi "Mấy chị nhảy qua xuồng khác đi.." ! Trời ạ! làm như chúng tôi giỏi khinh công như nàng ý vây, nhưng ba bạn của chúng tôi lúc ấy ở trên chiếc xuồng đang đầy nước cũng ráng.. bình tĩnh lắm..
  • Bà Dzú thì nhủ thầm "chả nhẽ mình bơi bỏ bạn Ngọc Yến coi sao đặng..",
  • bạn Gái nhỏ thì đưa cái Iphone 6S của nàng lên cao và la lên "Cầm dùm em cái điện thoại kẻo ướt.."
  • Nàng Ngọc Yến thì một bàn tay giữ chặt cái dù, cái túi và đôi dép xinh của mình.. còn tay kia thì níu bà Dzú Minh An..







Vừa lúc ấy Cậu Hai Andro bước đến lấy chân giữ cái xuồng trống ở bên cạnh để cho ba bạn tôi leo qua.. cuối cùng cũng leo được qua cái xuồng ba lá ở bên cạnh.. lúc ấy thì chúng tôi cùng nghe kêu lên "tiếng chụp hình, chụp hình đi.."

Giời ạ! thế đó, chúng tôi nào có sợ gì đâu hihi :-)) nếu không làm gì có bộ phim XUỒNG NGHIÊNG mà chiếu đây !







Cuối cùng cả nhóm leo lên cái xuồng khô, thì cái điện thoại vẫn khô ráo còn chỉ có người và cái dù, cái túi, đôi dép thì ướt mà thôi.. Trong khi đó nhóm bên kia chẳng biết gì vẫn yên vị ngồi uống nước mía trong nhà chòi ở trong khu du lịch để chờ chúng tôi. Khi chúng tôi vừa vào đến thì còn cằn nhằn là ở dưới bên làm gì mà lâu thế ! hihi :-))


Ướt đẫm như thế đây.




Nhỏ Công nương Gái em, may nhờ Lan Trần đem thêm áo đầm xinh..


Và bà Dzú thì sẵn cái áo bà ba của cô giáo Bụi biếu hồi sáng thế là mặc luôn.. quên không nhớ Yến nhà ta mặc gì nữa.. hihi




Có điều khi việc xảy ra, chúng tôi không góp ý cho những việc khác, riêng về an toàn cho du khách thì chúng tôi thấy khu du lịch cần phải làm lại những bến cập xuồng an toàn hơn vì hiện nay chỉ có mấy tấm ván bắc từ bờ ra kênh quá sơ sài tạm bợ không an toàn cho người vì khi xuồng vừa cập bờ thì không có gì giữ đầu xuồng cho chắc để người ở xuồng bước lên. Khi sự việc xảy ra thì cô lái đò phải phóng qua xuồng khác để xuồng bên đây nhẹ, chứ cũng chưa có biện pháp giúp gì cho hành khách ở trong xuồng.

Vậy đó, chuyến đi vui dù có trọn vẹn như thế nào thì cũng có một chút trục trặc đầy kịch tính phát sinh để chúng tôi còn nhớ mãi chuyến đi của mình.

TTM
Kể lại chuyện xảy ra lúc 15:23 PM 30/05/2015

PS. Với sự cộng tác hình ảnh của cả nhóm.
...
--> Read more..

Những entries gần đây



2015-06-17 - 88,616 views

Song Ngư..

“Hòa vào dòng chảy, và luôn mong muốn bản thân thay đổi khác hơn ngày hôm qua.”






.. Và mây vẫn trôi giữa dòng đời bụi bặm... Người đi qua đời.. chợt.. cũ đến chẳng còn quen....

Thiên di



- Bớt ăn thịt, ăn nhiều rau
- Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua
- Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả
- Bớt ăn chất bột, ăn nhiều sữa

- Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần
- Bớt đi xe, năng đi bộ
- Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn
- Bớt nóng giận, cười nhiều hơn

- Bớt nói, làm nhiều hơn
- Bớt ham muốn, chia sẻ nhiều hơn.





Dấu chân..

Flag Counter
15/02/2016 - 64,319 pageviews - 63 Flags colledted

Labels

Bảo Huyên (7) Bhutan (1) Biên dịch (12) Birthday (13) Bs Đỗ Hồng Ngọc (1) buigiang (1) Campuchia (9) Canada (3) carpenters (1) children (7) chinese (11) chinese12 (1) Cooking (1) culture (8) dalat (1) Đặng Thế Phong (1) Danh nhân (2) Đi đó đây.. (28) Đinh Thị Thu Vân (2) doanchuantulinh (1) Đọc sách báo (14) event (4) Facebook (1) family (8) france (2) Friend (50) Gia đình tôi (35) Hà Nội 2013 (9) hanoi (7) heomap12 (1) Hoa cỏ (14) hoa Đào (1) Hoa Đỗ Quyên (2) Hoa Kỳ. (6) Hoa Lộc vừng (3) Hoa Mai (2) Hoa Phượng. (1) Hoa Sen (1) Hoa Sứ (2) Hoa thay lời muốn nói. (3) hoa2 (3) hoa2012 (5) hoa3 (2) Học làm blogspot (7) Hồi Ức nằm đâu đó.. (7) impressive (1) Khánh Ly (2) khuc (1) kinhthi (2) lehuuha (1) life (4) Luận về cái tên TTM (1) memory (5) mixmusic (1) Món ăn (2) multiply3 (1) Mười hai con Giáp (2) music (18) musicpoem (2) New year (1) ngothuymien (2) Nguyễn Ngọc Chính (3) nguyensa (1) nguyentatnhien (1) nhạcphạmduy (1) nhạctcp (1) nhạctcs (3) nhạctrữtình (1) Như Thị (2) Những chuyến đi của tuổi 60 (15) Những điều trông thấy (1) nonfiction (1) phamduy (2) Phong tục tập quán (1) poem (26) poem10 (14) poem12 (4) Quotation (4) Russia (1) Sài Gòn. (3) saigon (4) Sức khỏe là Kim cương (8) Sưu tầm (4) tagore (1) taiwan2012 (11) Tản mạn (30) tcp (2) tcs (6) Thơ's TTM - Remil Nguyễn phổ nhạc. (1) Tibet (4) Tiễn biệt (3) Tôi (105) Tôi ở góc trời. (1) tovu (1) Trang Tôn giáo (14) travel (5) travelcambodia11 (9) travelcambodia12 (1) Truyện ngắn (3) uk (1) uyenlinh (1) Viếng cảnh chùa (1) vietnam (4) vta (1) Vũng Tàu (3)

Luôn nhớ!

Bạn đã ghé thăm đó ư!

Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

Mutiply 27/02/2013: 315,715 pageviews; 118 flags collected
free counters



Người xin lỗi trước là người dũng cảm nhất.
Người tha thứ trước là người mạnh mẽ nhất.
Và người lãng quên trước sẽ là người hạnh phúc nhất...