Monday, July 28, 2014

Sen gầy..



Dạo này tôi thường phải đi công tác đến cái tỉnh Kandal, nằm phía bên kia sông Mekong, từ TP. Phnom Penh đi đến tỉnh Kandan có 2 con đường, một là đi đường bộ qua cái cầu Nhật Bản, đang mở rộng thêm một cái cầu Trung Quốc song song với cầu Nhật bản, con đường đang tu sửa nên đi đường gập ghềnh sóc lắm, thêm một con đường khác nữa để đến tỉnh đó là dùng phà qua ngã ba giữa hai dòng sông Tonle Bassac và Mekong mới đến cái tỉnh ven sông ấy.

Tôi thì lại thích qua phà để sang sông, được đi qua sông ngắm cảnh trời non nước mà lại còn được đi vào con đường giữa hai dãy đồng không mông quanh, không bóng người, nơi thì đầm nước nơi thì có trồng ruộng, mà nhiều nhất là đầm Sen bát ngát.. với người thích lãng du như bà già thì lại cảm thấy thật là thích thú khi đi vào con đường ấy.



Mấy doanh nghiệp ở trong khu Công Nghiệp tư nhân này nằm lọt giữa đồng không mông quạnh, xung quanh không có khu dân cư, chỉ có mông mênh là đồng cỏ, đồng lúa và đầm sen. Chiều về hai bên đường đầy xe đưa đón công nhân đưa về làng mạc và thị trấn cách đó cũng hơn mười đến hai mươi cây sốn.

Từ tháng Năm đến hôm nay, tôi đã bao lần đứng trên tầng ba của khu nhà nghỉ ngắm mặt trời buổi sớm, ngắm trời mây buổi hoàng hôn và ngắm và ước được đi đến cái đầm Sen, chỉ tại cái hàng rào của Cty và bờ ruộng đất bên kia mà làm đường đất cách trở. Đã một lần tôi đi bộ gần đến đầm Sen thì bị dội ngược vì con đường đất sét lầy lội..

Nhưng sáng nay Chủ Nhật trời nắng đẹp lắm, tôi quyết tâm hôm nay phải đến ĐẦM SEN.. thế là ăn sáng xong hai chị em tung tăng đi ra con đường đất sét lầy lội ấy.

Sau lưng Út Kim và Bà già là ngoài đường lộ






Dấu chân..bò in trên đất sét còn nóng hổi :)




Con đường đi vào đầm Sen là như thế đó hihi




Bên tay phải của đầm Sen là bức tường rào của Cty mà út Kim đang làm việc.






Mùa Sen đã đi qua, Sen cuối mùa nên SEN GẦY trên đầm xơ xác lá úa vàng..













"夏賞綠荷池,
Hạ thưởng lục hà trì "

Hai chị em sau khi chụp xong mấy tấm hình hoa Sen và một mớ hoa cỏ, chuồn chuồn ven đường thì ra về, đang vừa bước đến cái đoạn đường lầy lội thì thấy người trông đầm ý ới gọi lại, chẳng biết bạn đó nói gì, trong lòng cũng hơi lo là vì mình tự tiện vào đầm người ta chụp hình, người ta quở trách thì sao.. hix,

Tôi đi ngược lại thì thấy bạn ấy cũng vừa lội xuống đầm Sen đang hái mấy đài Sen chín.. Và bạn ấy mang lên bờ, tôi dùng body language chỉ vào túi và lắc cái tay, thì bạn ấy cũng chỉ cái bụng và lắc cái tay, sau đó đưa cho tôi bó đài Sen này.. trời ạ! nông dân ở nơi nào trên thé giới này cũng rất là thật thà, thân thiện và hiếu khách quá..









Ở trong một môi trường trong lành, cách xa phố thị con người ta ít biết đến bon chen, người ta yêu thương nhau hơn, trong cái lều nhỏ ven đầm có nuôi thêm vài con vịt, trong đầm Sen chỉ có hoa và hạt Sen, tới mùa hái hoa còn nguyên búp mang ra phố thị, Sen còn lại rụng cánh kết đài Sen, lại chờ hạt chín đầy để lại hái mang ra phố chợ bán, vậy mà gia đình họ lại qua ngày tháng, thấy khách phương xa còn có lòng tốt hái Sen tặng mà không lấy tiền.. hạnh phúc khi thấy khách vui thích mỉm cười nói lời cám ơn.. Hạnh phúc thật là đơn sơ.

Về văn phòng, đặt bó đài Sen gầy guộc lên bàn, lột vỏ ngồi nhấm vài hạt cả nhụy Sen, bùi nhẫn đắng tí mà sao trong lòng thật ngọt ngào..

Sen cuối mùa gầy xơ
Người cuối mùa gầy trơ
Tình cuối mùa xao xác
Hà nguyệt về nên thơ..

TTM
PP. 27/07/2014

--> Read more..

Wednesday, July 23, 2014

Như Thị



Như Thị là cái nickname của một người bạn trong trang blogspot của tôi.



Tôi biết cô nàng qua cái màn hình vi tính, biết qua những cái kết nối giữa người bạn này với người bạn khác trong trang blogspot nhỏ bé của tôi, mỗi lần thấy comment của một người bạn chưa quen thì đôi khi tôi cũng lần qua trang của bạn, để nhìn để xem bạn đó thuộc về male hay female, để đọc và để tìm tư liệu xem bạn đó ra sao, người ta nói "Văn là người" cơ mà và một điều cũng không kém phần quan trọng là qua tìm hình ảnh bạn ấy xem có dễ thương hay không nữa hihi ...

Cũng không nhớ là bao giờ, chỉ biết trong một lần nào đó khi nhìn thấy cái nickname NHƯ THỊ, một cái name rất ư là.. con nhà Phật, vì trong các bộ kinh của Phật giáo thì "Như thị" là hai chữ đầu của một câu kinh trong giòng đầu tiên: "Như thị ngã văn 如是我聞" Thế mà hai chữ này lại xuất hiện ở chốn trần gian ảo mộng này.

Thật lạ lùng và tôi đã lần bước qua trang của nàng, không có hình ảnh, trang trí blog cũng bình thường, chỉ có những cái tựa đề ngắn ngủi, ngắn ngủi đến tò mò !! Tôi click vào vài bài đầu, đọc bài nào tôi cũng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác .. tôi còm vào đó vài câu rồi click vào cái kết nối của Google để cái avatar của tôi hiện diện trong trang blog của bạn, báo tin cho bạn biết rằng tôi đã đến và dấu chân của tôi đã đi ngang qua đời bạn. Thế là chúng tôi quen nhau.






Rồi một hôm trong đêm tháng Sáu trời mưa đẹp trời, cái điện thoại của tôi báo có tin nhắn của Facebook, ghé đôi mắt kiếng hơn 4 độ vào xem: tin nhắn của nàng Như Thị.





Và Tôi đã sở hữu quyển sách của nàng.


Nếu xét về thể loại thì quyển sách này cũng có thể liệt vào loại "tự truyện", trong đó nàng gom những bài viết trong blog, những bài tự truyện vừa giống như tản mạn tự sự vừa giống như là truyện ngắn, mỗi truyện kể về một giai đoạn nào đó trong dòng đời, kể về một nhân vật nào đó mà nhân vật nào cũng có dính líu, có liên quan có xuất hiện trong cuộc đời của nàng.

Nếu xét về lối hành văn thì mới lạ đời, chẳng viết theo phương pháp diễn dịch, quy nạp, tổng hợp hay phân tích.. nào cả mà là theo cách của nàng, nàng dùng những lời tưng tửng của đời thường để viết, không chau chuốt, không hoa mỹ có khi còn dùng những lời lẽ.. mà có lẽ trong chúng ta ít ai dám nói chứ đừng nói dám viết, nàng đã viết như thế, đã tung hê lên tất cả để viết, để mô tả, để lột trần trụi không che dấu cái cuộc đời đã qua của nàng.. vậy mà lại cuốn hút bạn bè vào đọc như là nhụy hoa ngọt ngào rủ rê đàn ong đến hút phấn.. bài viết nào của nàng có trên dưới một trăm cái comments, dĩ nhiên là tính luôn cả những replies của nàng, đúng là mật ngọt!

Nhận quyển sách từ đầu tháng Bảy, tôi mang qua đây, đọc lần đầu và đọc lại lần thứ hai những bài muốn xem lại. Không giống như những quyển sách thông thường khác, do sách chỉ xuất bản lưu hành nội bộ trong nhưng bằng hữu thân quen, nên trong đó ngoài phần giới thiệu thì sách có mục:
  • 1. TẶNG : là tranh vẽ, thơ ngắn của bạn bè viết cho nàng. 
  • 2. THỊ : là những bài viết của nàng, tổng cộng tôi vừa đếm là 46 bài.
  • 3. GÓP : là những bài viết của bạn bè viết về nàng.

Trong tất cả các bài viết tự sự của nàng, thông thường người ta hay dùng từ "Tôi" để viết về mình, còn nàng thì dùng danh xưng "NÓ" để kể về mình.

Và một cái khác nữa trong quyển sách của nàng là cái tiêu đề bài viết, cái tựa bài viết nào cũng ngắn ngủi, cộc lốc - chỉ có mỗi một từ - bài nhiều nhất cũng chỉ có 4 từ, cái letter đầu tiên không viết hoa, để rõ hơn tôi ngồi đếm trong số 46 bài viết:
  • 4 từ : có 1 bài : ghé lại trần gian
  • 3 từ : có 3 bài : tìm lại mình, đêm định mệnh, đó là phải kể cả cái tựa bài viết "8/3" (tám tháng ba);
  • 2 từ : có 10 bà : má hai, chị hai, hẹp lòng, sinh đôi, hiện hình, hành khất, đà lạt, ma túy, tự do, tại sao;
  • 1 từ : có 46 - 14 = 32 bài chiếm đa số : nhỏ, nửa, mê, dừng, nhớ, sinh, thiếu, bán, ngoại, nội, ba, má, mơ, ghen, tiền, ế, đánh, yêu, trai, bạn, tình, Tám, chàng, sống, chó, "nhót", mộng, chat, nàng, lão, duyên, có.

Tựa của quyển sách là THỊ (是) cho nên trong các bài viết tôi thấy đâu cũng là toàn là THỊ là chính nó, là như thế - chính là thế. Người ta thường che dấu những cái không đẹp của cuộc đời mình, còn nàng thì chẳng né tránh mà nàng thẳng thắn tả chân ném tung cả cuộc đời mình vào trong tất cả các bài viết, mà rõ nhất là trong cái bài "nửa", "mê", "hẹp lòng", "8/3" ...

THỬ ĐỌC VÀI BÀI TRONG TRANG BLOGSPOT CỦA NÀNG:





    *

    "nửa"

    Đức Phật sinh ra, được gọi là đản sinh, Chúa ra đời gọi là giáng sinh.
    Hihi...
    Nó ghé lại trần gian cũng được gọi là...sinh, mà là...khai sinh!
    Trên "giấy khai sinh" mà ba má nó làm, khi nó oe oe tiếng khóc chào đời, có ghi rỏ ràng tên họ, ngày tháng, năm, nơi sinh, địa chỉ, và có cả nguyên quán nữa cơ!

    Và căn cứ nơi cái tờ giấy khai sinh đó, nó phát hiện ra một điều, là cái  gì nó cũng ở "đàng giữa".
    Này nhé, nó sinh vào "đúng ngọ", tức là 12g trưa, hay có thể gọi là nửa ngày.
    Vào ngày 15, là nửa tháng, vào tháng 6, là nửa năm.
    Sinh ở thành phố Nhatrang, là miền trung trung bộ, ở nửa đất nước.
    Khi ở trong bụng của má nó, nó cũng chỉ "chiếm chỗ" có một nửa!
    (Vì còn có một thằng em trai, cùng chia với nó cái "thiên đường nhỏ bé" của má nó!)
    Còn nữa, nếu vũ trụ này được hình thành bởi âm và dương, thì nó cũng chỉ có một nửa vũ trụ.
    Vì nó là "âm", là giống cái!
    Hehe...

    Thật là chán cho cái một nửa này của nó, không bao giờ nó tin vào số phận,  nhưng những cái lưng chừng hình thành ra nó như thế này, đôi lúc cũng làm cho nó suy diễn, giống như một điều sắp sẵn cho cuộc đời của nó.
    Nửa xấu-nửa tốt, nửa sang-nửa hèn, nửa giàu-nửa nghèo, nửa sướng-nửa khổ, nửa có học-nửa vô học...
    Đã sống hơn nửa đời người, tẩn mẩn kiểm tra lại quá trình đã trải nghiệm, nó thấy nó hổng ra làm sao cả, nửa nạc nửa mở, nói chính xác là thịt ba rọi!

    Không ba rọi sao được, vì những đoạn đời nó sống, chả có cái gì nguyên!
    Lúc nhỏ, được sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả, nó chẳng phải quan tâm gì tới miếng cơm manh áo, tất cả đã được ba mẹ dọn sẵn, không phải lo thiếu bất cứ một thứ gì, năm học lớp "đệ lục", nó đã được có hẳn một chiếc xe mini lambre mới cáu, làm phương tiện đi học, bạn bè cùng trang lứa, thấy nó vi vu trên chiếc xe màu xanh da trời đó, chỉ có mà...tặc lưỡi suýt xoa!
    Hehe... mà nó có học hành giỏi giang gì đâu, tháng nào cũng ì ạch đứng giữa lớp, sỉ số học sinh năm chục, thì nó "an tọa" ở khoảng hai lăm!
    Nửa mà!!!
    Nhưng cũng nhờ cái khoảng "đứng giữa" đó mà ba nó quyết định mua xe cho nó, cho nó đi học thêm cours anh văn, toán, lý hóa, để bổ sung cho cái đầu vốn dĩ chỉ có một nửa "chất xám" của nó!
    Ông đâu có biết rằng, với cái trang bị tuyệt vời đó, nó chỉ dùng để "lạng trai" là chủ yếu!
    Chỉ có một nửa kiến thức cho cái đầu vốn chỉ có nửa chỉ số IQ, còn nửa dành cho mấy trai mới lớn, hỉ mũi chưa sạch!
    Hic..

    Là phỡn phơ cho tới lớp 12, nó nghĩ học ngang hông, vì bối cảnh lịch sử của đất nước, bước sang một bước ngoặc khó khăn với trăm ngàn lý do, nó phải lăn xả ra đời kiếm sống.
    Sướng mới có nửa. Học mới có nửa!

    Nghĩ cũng thật là kỳ lạ, với cái khả năng của con người, từ một đứa con gái, chỉ biết ăn học và đi rong chơi với những tháng ngày tuổi nhỏ, vậy mà khi đối đầu với cuộc sống khó khăn, nó cũng "tả xung hữu đột" với cuộc đời, giành cho được những miếng mồi cơm áo, nuôi sống gia đình, dù lây lất.
    Tất nhiên là vô cùng vất vả kèm với không biết bao nhiêu là nước mắt tủi thân!
    Nửa xấu với mọi người để kiếm mồi!
    Nửa tốt để nuôi sống người thân!

    Có lúc lặn lội xuống chợ trời buôn bán đủ thứ trời ơi, quần áo cũ, đồng hồ cũ, quạt máy cũ...
    Rồi qua bán bơ, bán khoai lang, bán bún bò, bán bánh mì...
    Rồi đu tàu lửa đi buôn chuyến gạo, thuốc lá, cafe...
    Lúc trúng mánh thì huy hoàng, lúc trật mánh thì...điêu tàn!
    Túm lại là lúc lên voi, lúc xuống chó một cái rẹt!
    Nửa lên, nửa xuống!

    Cũng có lúc làm cán bộ nhà nước, phụ trách phần hành "quan trọng", được ăn trên ngồi trước, được trọng vọng, được dạ thưa... (chưa tính tới cái khoản dạ trước mặt, trổ c... sau lưng!)
    Cũng có lúc được thưởng thức những món ngon vật lạ của đời, ăn sung mặc sướng.
    Cũng có lúc quần áo te tua, kiếm được gạo để nấu thành cơm rồi, mà lục hết cả nhà không ra một giọt nước mắm!
    Nửa đói, nửa no!

    Ngay cả cái tín ngưỡng, nó cũng là nửa vời!!!
    Hồi nhỏ, khoảng mười tuổi, má nó cho nó quy y với một ông thầy ở Đà Lạt, bị hấp dẫn vì cái tướng ông thầy đạo mạo, phương phi kèm theo cái không gian lướt thướt sương mù và những tàn thông rủ rượi.
    Nó mê lắm, cái xứ cao nguyên đẹp não nùng này, nên đòi cho bằng được ba má nó cho nó theo thầy để tập tành học kinh học kệ.
    Mà có học được cái quái gì đâu?
    Chỉ thấy ngán với mỗi buổi sáng phải dậy thật sớm để phụ mấy bà già nấu nước, lặt rau, gọt củ...
    Dzui nhất là lúc học tu, mới sáng ra, còn mắt nhắm mắt mở, trời thì còn mù mịt sương, cái áo ấm không đủ xua đi cái lạnh, hai hàm răng cứ va vào nhau lập cà, lập cập, mà nó phải líu ríu theo cả đám người lớn đi kinh hành, bàn tay lần chuỗi hạt,  miệng niệm Phật Nam mô, cơn buồn ngủ ở đâu không dưng ập tới, xô nó ngã chúi vào người đi trước, lạng quạng!
    Hihi...
    Tuổi ăn, tuổi ngủ, mà bày đặt đi tu!!!
    Chưa kể tới cái đoạn "trì kinh"
    Quyển kinh để trước mặt, với những thuật ngữ, hiểu được chết liền, vậy mà nó cứ gật gù lia lịa, nhìn vào, người ta tưởng quyển kinh thuyết pháp bằng lời, còn nó thì thông hiểu lăm lắm!
    Té ra là ngủ gục đấy thôi!

    Chịu hông nỗi, nó nhắn má nó lên, áp tải nó dzìa lại trần gian!
    Không tu nữa!
    Huhu...

    Đó là về ông Phật, còn về ông Chúa nữa.

    Thi rớt "đệ thất" (nửa học mà, đậu sao đặng!) nó vào học trường dòng nữ tu Thánh Tâm.
    Trường dòng nên môn giáo lý cũng là một môn chủ lực, một tuần học 4 tiết, nên kinh tân ước, cựu ước nó thuộc làu làu, không thuộc sao được, vì là môn được cọng điểm có hệ số trong chương trình để xếp hạng, hằng tuần còn theo lớp đi lễ nhà thờ đều đặn, vậy mà khi soeur phụ trách hỏi con có tin Chúa không, nó trả lời gọn hơ, dạ không, vì nhà con theo đạo Phật!
    Mà nó cũng có biết gì về ông Phật đâu mà tin?
    Là thật thà, có sao nói vậy thôi mà!

    Nhưng, đó là lúc còn nhỏ, chứ già như ri, trải qua nhiều kinh nghiệm sống trên đời, bây giờ nó tin luôn cả hai ông!
    Nên tín ngưỡng trong nó có cả Chúa và Phật.
    Nửa Chúa, nửa Phật!

    Giờ này, một mình, trong căn phòng nhỏ như cái lỗ mũi, ngồi lóc cóc gõ những con chữ, thót tim nghĩ lại, ngay cả làm vợ, làm mẹ, làm bà nội, nó cũng chỉ làm được có một nửa...
    Không lẻ nó là...nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi ta?
    Nên,
    Nửa sống, nửa chết???

    Như Thị
    10-07-2012
    http://nhuthint.blogspot.com/2012/07/nua.html






    Không biết có tự tin quá hay không? Chớ hồi mới lớn, nó coi cũng được gái ra phết!
    Bằng chứng là trong xóm, cái đám trai cỡ tuổi nó, ngày nào cũng lạng tới, lạng lui ngang nhà nó như bướm lượn, chưa kể tới các chàng trai lạ! Hihi...

    Dzậy mà ông ứng bà hành sao đó, nó lại đem lòng mơ tưởng tới một chàng lạ quắc lạ quơ, không có dính dáng tí nào với cái môi trường nó đang thở. Có nghĩa là chàng này dân ở xứ khác tới, không phải dân địa phương, mà già hơn nó những năm năm cơ.
    Chàng ban ngày đi làm công nhân, tối phụ bán quán cafe của một ông anh kết nghĩa.
    Còn nó và đám đồng bọn cùng trang lứa, là khách hàng quen thuộc của cái quán đó!

    Không hiểu sao, với nó, chàng thật là hấp dẫn.
    Không cao lắm, khoảng 1m65 thôi, khuôn mặt xương, với đôi mắt một mí, ít nói, ít cười, nhưng mỗi khichàng cười, nó thấy hồn mình chao đảo. Hic!
    Cho dù mấy đứa bạn của nó phản ứng dữ dội.
    Mắt con này bù lệch ăn hay sao ấy! Cái mặt thằng cha đó dòm thấy...ưa hông nỗi!

    Ủa? Mà sao dzị ta? Chính nó bây giờ cũng không trả lời được cái câu hỏi đó, cho dù đã ba mươi lăm năm trôi qua.

    Hồi đó, chàng nghèo lắm, ban ngày đi làm công nhân đường sắt, ban đêm phải đi bưng bê cho quán cafe, kiếm thêm tiền để phụ mẹ nuôi bốn đứa em cùng mẹ khác cha.
    Quanh năm suốt tháng, ngoài bộ đồ công nhân chàng mặc thường ngày, thi thoảng lắm vào ngày Chúa Nhật, mới thấy chàng diện lên cái áo thun không được mới cho lắm!
    Vậy mà hôm nào ghé quán, không thấy chàngLòng nó cảm thấy nôn nao, chờ đợi.

    Có lần, nó và má nó đang ăn bún bò trong chợ, thấy chàng đi tòn tơn, trên tay xách cái bị nylon.
    Không biết có cá thịt gì không?
    Chỉ thấy lòi ra ngoài bị một chùm rau muống!
    Chàng là anh cả của năm anh em trai.
    không dưng nó muốn khóc, thấy sao mà thương chàng quá đỗi!
    Với cái tuổi thanh niên đó, bạn bè nó thì phè phỡn ăn chơi, đi rông rông với những thú vui tuổi trẻ, cònchàng thì phải lo cơm áo gạo tiền, đã vậy còn kiêm luôn trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ!
    Vì cha chàng không biết là ai?
    Mẹ chàng thì đang còn vui duyên mới với ông chồng thứ ba!

    Chắc một điều là chàng sống cũng không vui vẻ gì? Bởi chàng đâu được chọn cho mình một cuộc đời bằng phẳng hơn!
    Cho nên nơi chàng, lúc nào nó cũng thấy một sự cam chịu đến tội nghiệp!

    Không biết có phải vì cái tính đa cảm, cho nên nó đem lòng thương chàng ghê gớm, cho dù lúc đó chàng đã có người yêu.
    Có bửa chàng còn nhờ nó làm dùm việc cho chàng, ở quán cafe, trong đêm noel để cho chàng đưa người yêu đi chơi nữa chớ!
    Bây giờ, nghĩ lại, thấy sao mà nó ngu dữ dzậy ta?
    Mấy đứa bạn nó thường càm ràm, con nhỏ này bị ông đó bỏ bùa mê thuốc lú rồi hay sao, mà khùng dữ vậy?
    Chớ tụi nó có biết đâu chính nó đang có tình ý với chàng.
    Còn chàng, chẳng qua coi nó như một đứa em ngoan, dễ bảo!

    Ma dẫn lối quỷ đưa đường, cho nên tìm chốn đoạn trường mà đi hay sao ấy.
    Mà sau đó nó cũng ôm được anh chàng đó làm chồng mới ghê chứ!
    Cũng không nhớ rỏ là tại sao?
    Có thể là do mối tình của chàng và cô người yêu tan vỡ.
    Và cũng có thể chàng thấy nó mê quá mà tội nghiệp chăng?
    Chỉ biết là bắt đầu từ đó, nó phải trả giá cho cái mê khốn khổ, khốn nạn đó!

    Lấy được chàng rồi, mà theo không mới ghê chớ! 
    Bởi vì hồi đó, đã nói rồi, chàng nghèo đến cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, tiền đâu mà đám cưới với đám hỏi?
    Đã vậy mà chàng còn chảnh nữa chứ!
    Dứt khoát không chịu nhận tiền của ba nó đưa cho để làm một bửa cơm ra mắt họ hàng.
    Chàng tuyên bố, nếu thương chàng thì có sao chịu vậy, chàng không muốn quy lụy ai!
    Thế là, xin lỗi, chịu không nỗi.
    Nó xách... gói theo không!
    Huhu...

    Nhưng cũng được an ủi là khi đi làm giấy đăng ký kết hôn, dựa hơi chức vụ công nhân cầu đường của chàng, cặp đôi nó cũng được mua thuốc lá, trà, bánh kẹo... theo tiêu chuẩn hiện hành, vào năm 1979.
    Năm đó, nó mới tròn đôi chín rưỡi!
    Nó nhớ như in, khi mua được cái suất tiêu chuẩn cô dâu, chú rể đó.
    Sau khi bán đi thuốc lá và trà
    Còn lời lại được bốn ký bánh quy.
    Nó được ưu tiên để lại cho mình một ký
    Ba ký kia đem chia cho mấy đứa em trong nhà.

    Vậy mà, lúc đó, nó ăn bánh thấy ngon lắm!
    Dù vừa ăn, vừa khóc!

    Nhớ tới đây, cầm lòng không được, nó tủi thân quá đi
    Thôi thì, khi khác nhớ tiếp
    Nhé... 

    Như Thị
    09-01-2012





    8 tháng 3

    Tranh thủ ngày 8/3, nó vùng lên một chút, nếu có gì phạm thượng, xin các quý ông, quý bà nể tình ngày này mà bỏ qua cho nó nhé!

    Nó biết, có thể những suy nghĩ sau đây sẽ khiến cho những người đàn ông, và cả đàn bà nữa, cảm thấy bị xúc phạm, bị tự ái, bị tổn thương...thậm chí sẽ cười nửa miệng, sẽ coi rẻ, sẽ lắc đầu, kêu lên, không đúng, không đúng...
    Có thể sẽ phản ứng dữ dội, và có thể tìm nó để...quánh! Nhưng, xin lỗi, nó "đếch" ngán!
    Vì chính nó, cho dù, có nói lên cả ngàn cái khuyết điểm của đàn ông, nó vẫn là người luôn yêu thương tất cả những người đàn ông (và thông cảm với những người đàn bà) bên cạnh cuộc đời của nó!
    Hehe...

    Hình như cái tư tưởng ta đây là đàn ông, là phái mạnh, là số một, là trưởng thượng, là...nằm trên... đã được hun đúc, nhào nặn trong cái đầu của hầu như tất cả cánh đàn ông người Việt Nam ta.
    Những người đàn ông bị xâm nhập bởi một ngàn năm đô hộ giặc Tàu!
    Ảnh hưởng của cụ Khổng lớn tới mức độ, làm cho những người đàn ông ta bị huyễn hoặc.
    Ta là người lớn, là ông chủ!
    Vô hình chung, điều đó trở thành là chuyện đương nhiên!

    Hic...
    Họ đâu biết rằng, càng muốn tỏ ra mình là chủ, chỉ là để che dấu cái sự thực phủ phàng, là mãi mãi, ở một góc độ nào đó, chính họ là nô lệ của đàn bà, phải phụ thuộc vào đàn bà!
    Hihi...
    Họ được chui ra từ đàn bà mà, phải không?
    Còn cánh đàn bà nhà mình nữa, cũng bị cái tư tưởng của ông bà, cha mẹ ta nhồi nhét, nên cứ tự nguyện là một nô lệ chân chính, cho đến lúc, quên chính mình mới là chủ!

    Nhiều khi nghĩ, thật là mắc cười, mấy ông luôn mồm khoe khoang, tao mới cua được con nhỏ kia, chinh phục được con nhỏ nọ, chớ họ đâu biết rằng, phải có sự phát tín hiệu của mấy bà, mấy ông mới được cua, được chinh phục!
    Nếu không, xin lỗi, còn khuya!
    Các loài động vật, tới mùa động đực, con cái phát tín hiệu, bằng cách, tự nó, tỏa ra một cái mùi đặc trưng để dụ con đực theo đó mà tới!
    Còn cái loài người, đàn bà, điểm trang, làm đẹp, liếc mắt, đưa tình, cũng chỉ là phát tín hiệu để dụ người đàn ông theo đó mà tới!
    Không phải sao?
    Khekhe...
    Vậy, ai là chủ động và ai là thụ động đây?!

    Thử nghĩ xem,
    Ra đời, cũng từ nơi người đàn bà, được nuôi lớn cũng từ bầu vú của người đàn bà, xin lỗi, mở ngoặc chỗ này một chút ( tới lớn, tới già, hể được ôm đàn bà vào lòng, như một bản năng sơ khai, là mấy ông cũng vẫn  còn muốn tìm đến, nơi đã nuôi mình lớn, là đôi vú của người phụ nữ, để bú! Hihi...)

    Lớn lên, có vợ, với danh nghĩa là có đôi, có bạn, là duy trì nòi giống, nhưng thực ra cũng chỉ là chỗ để dựa vào, để được chăm sóc, để được thỏa mãn cho cái tôi vốn đứng một mình không bao giờ vững!
    Nếu không có được vợ, mấy ông cũng phải có người tình, thậm chí, gái bao, hoặc ăn bánh trả tiền để giải phóng năng lượng đàn ông!
    Ngay cả những đứa con được sinh ra, để mang cái họ của người đàn ông, cũng được hình thành trong cái bụng của người đàn bà!
    Chưa kể những điều vặt vãnh trong đời sống hằng ngày cũng cần có tới bàn tay của phụ nữ!

    Vậy mà, cứ hể thấy đàn bà có biểu hiện gì giống ta, hoặc hơn ta, là trề môi, là nhún mỏ, là coi rẻ, là khinh thường.
    Đàn ông thường cho mình có được cái đặc quyền là chủ động, là chinh phục, là quyền uy, là tối thượng, là phải hơn đàn bà, nhất là người đàn bà của mình!

    Nếu nhìn sâu xa hơn một tí nữa, những bi kịch trong gia đình, thường phát xuất từ những người đàn ông tưởng mình là người lớn này!
    Bà giỏi hơn tui ư? Tự ái!
    Bà khôn hơn tui ư? Tổn thương!
    Bà làm ra nhiều tiền hơn tui ư? Mặc cảm!
    Bà chức vụ lớn hơn tui ư? Chó táp nhằm ruồi!
    Bà yêu người khác, không phải tui ư? Lăng loàn, trắc nết!
    vv...và vv..!
    Tất cả những phản kháng đó, chỉ càng làm đậm thêm chất chưa lớn của đàn ông!

    Sao không hiểu ra rằng, nếu bà giỏi hơn tui, bà khôn hơn tui, bà làm ra nhiều tiền hơn tui, là tui đỡ phải vất vả, tui khỏi phải gánh chịu những hậu quả trầm trọng do bà gây ra, nếu bà ngu dốt!
    Còn nếu bà đi yêu người khác, không phải tui, là tui phải xét lại tui.
    Tại sao vậy?
    Hay là tại tui như thế nào đó, cho nên, bà chối bỏ tui?

    Sống tới tuổi này, nó thấy ra một điều.
    Đàn ông dễ được bằng lòng với mẫu người đàn bà yếu đuối, vụng về, khờ dại một tí, thì càng tốt.
    Để họ được có thể chứng minh rằng ta mạnh mẽ, che chở, bao bọc cho đời em!
    Để họ được làm kẻ bề trên, là kẻ ban bố, là anh hùng!
    Chớ khi thấy người đàn bà nào có bản lãnh, tự tin, độc lập, dám sống theo cái muốn của chính mình.
    Là họ dị ứng ngay!
    Người lịch sự thì đứng xa xa mà ngó, cùng lắm là chắc lưỡi, phán một câu cũng hay, xong rồi biến, không dám tới, để tiếp cận!
    Hay là không đủ khả năng để tiếp cận!
    Còn cũng có người, quá kém, sẽ lên tiếng chỉ trích, phê bình, thậm chí mạt sát, chà đạp, để che dấu cái mặc cảm thua kém của mình!
    Bởi họ cũng biết, với những người đàn bà có khả năng tự làm chủ được đời mình, họ sẽ khó khuất phục được, thậm chí giống như một sự xúc phạm!

    Túm lại, đàn ông luôn luôn tìm mọi cách để biện hộ, để che dấu sự thiếu tự tin của mình với muôn vàn lý do!
    Thậm chí, có một câu, đàn bà đái không qua ngọn cỏ!
    Đâu có biết rằng, đàn bà cũng có cái cách của họ, là tui leo lên cây, đái ướt cỏ, mấy ông ơi!
    Một chút chỗ này nữa, đừng cho là thô bỉ.
    Đàn ông có lớn tới cỡ nào đi chăng nữa, thì họ cũng run rẩy, nhỏ bé bên trong chỗ bao bọc, chỗ sinh tồn nòi giống của đàn bà!
    Khekhe...
    Đừng có lồng lộn lên nha cánh đàn ông yêu quý!!!

    Đâu biết rằng, trong tận cùng sâu thẳm ý thức, đàn bà đã biết họ là chủ, với vũ khí là sự mãnh mai, yếu đuối!
    Đâu biết rằng, cái tỏ vẻ ra mạnh mẽ, chở che, là tấm bình phong dùng để che đậy sự phụ thuộc của đàn ông!
    Đâu biết rằng, người đàn bà giả vờ yếu đuối, dùng cái quyền lực của mình để tận dụng, để bóc lột cái thể lực của đàn ông!
    Đâu biết rằng, người đàn bà tỏ ra mạnh mẽ, dùng cái quyền lực của mình để chia sẽ bớt cái gánh nặng, cái nhọc nhằn cái cơ bắp của đàn ông!

    Suy cho cùng.
    Đàn ông sợ đối diện với cái yếu điểm của chính mình, nên muốn phủ nhận, muốn tẩy chay, thậm chí ghét bỏ cái nô lệ bản năng đó!
    Đàn bà giả bộ làm nô lệ để thể hiện quyền làm chủ, để thống trị đàn ông bằng cái e lệ, nhỏ nhoi, yếu đuối của mình!
    Có một điều, khó có ai nhận ra cái nghịch lý, cái mâu thuẫn đó để sống thoáng hơn!
    Cứ tự mình lấy dây cột, ràng.
    Rồi vùng vẩy khi thấy quá bức bách!

    Loài người thật lạ kỳ, cứ sống giả dối, cứ trốn chạy chính mình, để rồi bám víu vào chính cái mình tạo ra, lấy giả làm thật, riết rồi không biết thật, giả ra sao!
    Yếu tưởng Mạnh.
    Nhỏ tưởng Lớn.
    Nô lệ tưởng Chủ.
    Chủ tưởng Nô lệ.Cứ thế mà đảo điên, rồi tự khổ!

    Ước gì cánh đàn ông nhìn ra được người đàn bà giả bộ yếu đuối là gánh nặng, là trách nhiệm của mình!
    Ước gì cánh đàn ông nhìn ra được người đàn bà có cá tính là quyền lợi, là niềm hạnh phúc của mình!
    Ước gì cánh đàn bà đừng quá sống giả dối, đừng giả vờ mình là nô lệ cho tới một ngày, nhập vai nô lệ thật sự!
    Ước gì cánh đàn bà nhận ra quyền làm chủ của mình là thương yêu, là chia sẽ những nhọc nhằn, khốn khó của đàn ông!
    Ước gì cả đàn ông và đàn bà cùng tôn trọng nhau, nhận ra giá trị, thiên chức của nhau, để bổ sung, để hòa hợp chứ không phải để là đối thủ của nhau vì những tư tưởng cũ kỷ.

    Ước gì, không phải chỉ là một ngày 8/3.
    Mà là ba trăm sáu mươi lăm ngày 8/3.
    Để hai cái giống, cái và đực, trong một con người được hòa hợp, không phân biệt.
    Vì trong mỗi con người của ta, vốn được cấu tạo, hình thành bằng cả hai, tinh trùng và noãn!

    Ước gì chúng ta.
    Cả đàn ông lẫn đàn bà thoát ra được những định kiến cổ hủ.
    Để tấu khúc hoan ca trong cuộc sống mầu nhiệm này.

    Như Thị
    09-03-2012



********



Đó, đó là văn ngôn của nàng, không qui củ, không mức thước, không khuê các mỹ miều chải chuốt.. có thể chúng ta khi đọc những bài viết dạng như bài "8 tháng 3" của nàng sẽ bị shock nặng, sẽ sợ nàng, sẽ không dám đến gần, cũng chẳng hiểu nàng ấy là "hạng người gì" vì sao mà quá bỗ bã, quá mạo ngôn..

Nếu hiểu cho sâu hơn nữa thì tại vì nàng có một cuộc đời mà tuổi mộng đầu đời chưa kịp sống đã vỡ và cuối đời cũng nát bươm..

Gia đình và sự thay đổi của thời cuộc cũng góp phần vào cuộc đời nàng, một tuổi hoa niên mới chớm nở, chưa biết, chưa được sống, chưa kịp biết ấm nồng đã bị chính người mà mình xách gói đi theo dập tắt không tiếc thương.

Trong suốt đoạn đường đi chung, không giúp đỡ đần cho vợ cũng chẳng sao miễn là khi tối lửa tắt đèn biết thương yêu nàng một chút, ngoại tình cũng chẳng sao miễn là vẫn biết nhà mà về.. nàng đã tự van xin xỏ như thế nhưng còn gì đau đớn hơn khi nhìn thấy trên chính cái giường của cuộc đời : chồng và người ở đã lăn lộn trên đó, cái đau cuối cùng mà nàng được chồng cho nếm đã làm mảnh tim vụn nhỏ bé còn lại trong cái thân xác cao mảnh mai ấy vỡ tan, phải sống trong vất vả, khổ đau, cay đắng của nửa đời người để rồi cuối cùng quyết định phải lại bỏ lại sau lưng tất cả, mang trái tim rách nát và vỡ vụn mà ra đi ... Nửa đời người còn lại vò võ cành khuya, đã muốn buông mà những thước phim khổ đau đời trước cứ tua qua tua lại đến mòn rồi mà vẫn chẳng buông bỏ nàng, để rồi đôi khi nàng xù xì, tung hê bỗ bã, hút thuốc uống rượu cũng chẳng thua gì nam giới.. để rồi lại độc hành tiếp tục đi nốt cuộc đời còn lại trong trái tim hoài nghi rách nát..


      vất vả không sờn
      gian nan chẳng ngại
      chỉ sợ cú cước
      của người bạn đời
      đá ngược vào nhau

Văn của Nàng là như thế và Như Thị chính là thế !


TTM
PP.  23/07/2014
Đã rất khuya rồi đó em!
*******************
--> Read more..

Tuesday, July 22, 2014

十巧手 thập xảo thủ


Người bạn Đài Loan gửi cho đường link, một bài tập cho các bệnh của người bệnh tiểu đường, mỏi mệt, nhức mỏi..
Già đủ bệnh, cả ngày ngồi ở vi tính, tập thêm vài động tác cũng tốt thôi.




--> Read more..

Monday, July 21, 2014

Triệu phú thích dùng Facebook hay Twitter?


Có tới hơn 3/4 số lượng triệu phú được khảo sát nói rằng họ có sử dụng mạng xã hội, và được dùng nhiều nhất là Facebook.
  • Có 57% triệu phú được hỏi sử dụng Facebook, 
  • 41% sử dụng Linkedln và 10% sử dụng Twitter.

triệu phú, mạng xã hội, sử dụng, Facebook, Twitter, nhiều hơn

Chủ tịch công ty tư vấn Spectrem, George Walper nhận định: “Tỷ lệ triệu phú sử dụng mạng xã hội hầu như tương đương với những người nghèo hơn”.

Thậm chí, nghiên cứu sâu về tuổi tác và nghề nghiệp của giới nhà giàu cho thấy kết quả đáng kinh ngạc hơn nữa. Với những triệu phú dưới 35 tuổi, có 81% người sử dụng Facebook, 65% sử dụng Linkedln và 32% sử dụng Twitter.

Trong khi đó, có tới hơn một nửa số triệu phú trong độ tuổi từ 65 trở đi sử dụng Facebook, 32% sử dụng Linkedln và chỉ 5% sử dụng Twitter.

Mặc dù có tỷ lệ sử dụng và tham gia mạng xã hội cao, nhưng về mặt bằng chung mức phát triển mạng xã hội trong giới triệu phú không tăng nhiều qua các năm. Vào giai đoạn từ 2010 – 2013, số lượng triệu phú sử dụng Facebook tăng từ 26% lên đến 55%, nhưng con số này hầu như không thay đổi vào năm 2014.

Với mạng xã hội Linkedln, tỷ lệ này là 34% vào năm 2013 và tăng lên 41% vào năm 2014. Twitter chứng kiến tỷ lệ “thảm” nhất, từ 5% năm 2010 lên mức 10% năm 2014.

Đối với số triệu phú còn lại nói họ không sử dụng mạng xã hội đều cho rằng nó tốn thời gian và không mang lại được giá trị gì. Ngoài ra, có nhiều người thằng thắn chia sẻ, mạng xã hội chỉ là thứ phung phí thời gian và họ lo ngại về vấn đề bảo mật thông tin.

Nhìn chung, những triệu phú hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh có xu hướng “thích” mạng xã hội hơn là những nhà nghiên cứu, giáo sư… Đặc biệt, đại đa số những lãnh đạo cao cấp của các tập đoàn nói rằng họ thường xuyên sử dụng Youtube và Linkedln.

Nghiên cứu cũng chỉ ra cứ 1 trong 5 triệu phú sử dụng Facebook ít hơn 1 giờ/tuần. Một số ít sử dụng 1 ngày/tuần hoặc hơn. Đối với Twitter, có khoảng 50% số người được hỏi nói họ sử dụng ít hơn 1 giờ/tuần và 38% cho rằng họ sử dụng hàng ngày.

Vậy triệu phú sử dụng mạng xã hội để làm gì?

Ngoài việc để up ảnh về con cái, hay những chuyến đi tham quan, đa số triệu phú nói họ sử dụng mạng xã hội để cập nhập thông tin tài chính. Một mục đích khác nữa được các triệu phú đưa ra là để theo dõi hoạt động của người nổi tiếng, chuyên gia tài chính, nhà đầu tư…

Đặc biệt với những nhà quản lý, lãnh đạo giàu có, họ nói mạng xã hội là công cụ hiệu quả để kết nối với khách hàng của họ.

"Thực tế nhiều nhà tư vấn tài chính hoặc chuyên gia phân tích vẫn ngại sử dụng mạng xã hội bởi một vài lý do. Tuy nhiên, theo tôi họ nên sử dụng nó nhiều hơn bởi đây là công cụ tốt nhất để truyền tải thông điệp của họ cũng như kết nối với khách hàng”, ông George Walper nói.

Nghiên cứu khảo sát trên 1.300 triệu phú với khối tài sản lớn hơn 1 triệu USD.

Theo Trí thức trẻ/CNBC
--> Read more..

Tuesday, July 15, 2014

"Thượng Lâm Xuân Đán 上林春旦 "



Năm nay là năm Giáp Ngọ, là năm tuổi của tôi - một vòng đời loanh quanh đưa tôi đi mãi đến 60 năm sau trở về điểm tiếp giáp để nối cái vòng tròn năm Giáp Ngọ của thủa sơ sinh và năm Giáp Ngọ của tuổi 60.

Mấy năm nay có một thôi thúc âm thầm chờ đợi đến điểm tiếp giáp này trong tôi, và như một kỳ duyên, trong tháng Hai (tháng Giêng AL) năm nay - vào sinh nhật của mình - tôi đã sắp xếp được đúng thời gian đó để đi về miền Bắc, để đặt chân lên đất Hải Phòng - nơi chôn nhau cắt rún, để được hướng về Cầu Giấy, Từ Liêm, Hà Nội quê Mẹ và đi về cái xã nhỏ Đông Ngũ ở tỉnh Quảng Ninh xa xôi để được thắp nén nhang lên mộ của Ông Bà, đã từ Quảng Tây TQ qua và cuối cùng Ông Bà cũng nằm xuống và gối đầu trên lưng một ngọn đồi cao trên đất nước này để nhìn về đàn con cháu đang sống ở khắp các nơi.

Tôi có rất nhiều kỷ niệm về các ngày sinh của mình, một phần vì tập tục của gia đình của bản thân, một phần vì sự thương yêu của bạn bè và đồng nghiệp nữa.. kỷ niêm nào cũng ghi dấu ấn trong tôi. Nhưng khi gần đến con số 60, thì từ sinh nhật năm ngoái đến sinh nhật năm nay, sinh nhật nào cũng đầy ắp tình thân yêu của gia đình, đồng nghiệp và bè bạn.. nhất là trong năm nay khi cái vòng 60 vừa khép kín thì nhiều kỷ niệm và những suy tư càng sâu lắng hơn khiến tôi nung nấu nhiều điều muốn viết về nó, nhưng rồi vì sức khỏe vì công việc nên cái thời gian muốn viết của tôi càng bị trượt dài đi.

Nhưng cuối tháng Sáu vừa rồi trong dịp tôi bay về Hà Nội thăm con cháu, thêm hai kỷ niệm mà khi tôi được sở hữu đã làm tôi rúng động đến tận tâm can..


** Một là tôi được sở hữu bức tranh "Vạn lý độc hành" của họa sĩ Đỗ Đức. 


** Và được một bức thư pháp do Toro, người bạn nhỏ bác học, giỏi dắn và thâm thúy của tôi tặng. Mà người viết bức tranh thư pháp đó lại là cụ Nguyễn Văn Bách, được người đời xưng tụng là "Lỗ công Nguyễn Văn Bách: Cây đại thụ Thư pháp Việt Nam", thật quý hóa lắm thay!


Cụ Nguyễn Văn Bách (hình trên net)

Khi nghe Toro đọc từng từ một mảnh giấy và trong tranh mà tim can tôi tự nhiên rúng động theo từng chữ, cảm giác khó tả.. một số mệnh được thể hiện, được bóc trần chỉ trong vài chữ của người.

1.


百 蕾 雪 裏 方 沉 睡
一 見 枝 頭 白 半 開

Bách lôi tuyết lí phương trầm thụy
 Nhất kiến chi đầu bạch bán khai

Dịch nghĩa:

Hàng trăm búp hoa chìm ngủ say trong tuyết
Một lần thấy, đầu cành búp trắng đã hé nở nửa nụ.

Biên dịch ý thơ:

Trăm búp hoa chìm ngủ sâu trong tuyết
Một thoáng nhìn, đầu cành búp trắng đã nở hoa..


2. Bức tranh thư pháp : "Thượng Lâm Xuân Đán"



Vì trình độ nhìn thư pháp lối chữ thảo của tôi có hạn, nên tôi phải tra cứu và hỏi lại Toro, mới có thể gõ được chính xác từng chữ vào vi tính để nhìn nét chữ chân phương sẽ dễ đọc hơn lối chữ thư pháp của Lỗ Công Nguyễn Văn Bách.



甲午年荷月陳樹梅夫人惠存
上林春旦
記者阮潘謙莊贈


Dịch Hán Việt:

Giáp Ngọ niên Hạ nguyệt Trần Thụ Mai Phu nhân huệ tồn
THƯỢNG LÂM XUÂN ĐÁN
Kí giả Nguyễn Phan Khiêm trang tặng

Dịch nghĩa:

Tháng Hà năm Giáp Ngọ, biếu Phu nhân Trần Thụ Mai để lưu niệm.
TRONG RỪNG BUỔI SÁNG MÙA XUÂN
Ký giả Nguyễn Phan Khiêm kính tặng.

Dịch ý :

@ Huệ tồn : Chính là biếu cho bạn để lưu niệm bảo tồn. 

@ Hạ nguyệt: Mùa Hạ theo âm lịch tức là tháng Tư, tháng Năm, tháng Sáu, nên ta cũng có thể hiểu là Hạ nguyệt ở đây là những tháng trong mùa Hạ. Vì thư pháp viết vào tháng Sáu năm 2014 Giáp Ngọ nên Lỗ Công đã viết là Giáp Ngọ niên Hạ Nguyêt : Tháng Sáu năm Giáp Ngọ.

@ 上林春旦 THƯỢNG LÂM XUÂN ĐÁN

Chữ THƯỢNG LÂM ở đây có thể hiểu là VƯỜN THƯỢNG UYỂN, VƯỜN CÂY, VƯỜN HOA, nhưng tôi lại thích cái ý của chính nó là TRONG RỪNG SÂU.

  • Trên non cao rừng sâu bỗng thức dậy vì ánh bình minh rực rỡ của một buổi sáng mùa xuân ấm áp;
  • Búp Mai trắng ngủ sâu trong tuyết suốt mùa đông chỉ một cái nhìn của mùa xuân đã bật lên hé nửa nụ chào đón nắng lung linh.


Gõ vào Google thì đầy các trang nói về Cụ Nguyễn Văn Bách, riêng tôi chưa có duyên được gặp Cụ, vậy mà Cụ chỉ nghe Toro kể sơ qua một chút tiểu sử đầy kinh kịch của tôi, Cụ đã phóng bút chỉ viết 4 chữ và hai câu, không dám giải thích ý sâu hơn, chỉ viết lại chút cảm xúc khi nghe và đọc, những xúc cảm dâng trào và rúng động sâu xa, cảm thấy như thấy chính mình.

Toro ơi! Cám ơn em đã có món quà đầy ý nghĩa cho chị.

TTM
PP. 15/07/2014
Viết cho buổi gặp mặt tại Hà Nội 29/06/2014

--> Read more..

Thursday, July 10, 2014

"Vạn lý độc hành"


Tôi dừng trước một bức tranh sơn dầu ở ngay ngạch cửa phòng tranh của anh Đông Ngàn Đỗ Đức, hình ảnh một con ngựa độc hành đang được treo ở nơi ấy.




Hình lấy ở trang web: http://www.dongngandoduc.com/


Tôi ngẩn ra ngắm và hỏi anh :
  • "Anh Đông Ngàn ơi! Con ngựa đang thồ gì trên lưng?"
Anh Đông Ngàn chưa trả lời ngay mà quay lại hỏi tôi :
  • "Chị có thấy gì khác trong bức tranh ngựa này" và anh nói tiếp:
  • "Bức tranh này mang tên VẠN LÝ ĐỘC HÀNH, vẽ một con ngựa, lưng thồ hành lí, đang lặng lẽ bước trên đường vô định. Mà không có đường đi, không có người dắt..  con ngựa này là con ngựa thân phận, đó hình ảnh của một đời người “Vạn lí độc hành” chính là thân phận một kiếp người. Tôi vẽ nó trong suy tư ấy.".

Tôi nhìn kỹ, đúng thật, một con ngựa thồ nặng đang bước đi, đang bước chứ không phải đang phi nước đại, dưới vó ngựa là núi đá, là lá rừng, hay là mây.. tùy mình nghĩ vậy.

Tôi theo anh bước vào trong vừa ngắm tranh vừa nghe anh giới thiệu từng bức họa. Trong phòng có khoảng hơn mươi bức họa những con ngựa ở trên vùng rẻo cao, nhưng khi xem đến quyển NGỰA TRÊN NÚI xuất bản vào năm 2013, nhìn vào danh mục tranh triển lãm của anh lên tới 51 tranh sơn dầu, nhìn sâu vào từng bức tranh thì tôi mới thấy hết những thâm trầm trong từng nét vẽ trên từng dáng của những con ngựa đang đứng, đang bước đi trên núi, trên đá, trong heo hút.. của anh.






Trở lại câu chuyện ở phòng tranh, lúc ấy tôi đang được anh Đông Ngàn giới thiệu mấy bức tranh Sen mà anh vừa vẽ xong, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi cứ thúc dục tôi quay về với bức "VẠN LÝ ĐỘC HÀNH ", thế là tôi trở lại nơi treo bức tranh ... và tôi đã mang nó từ Hà Nội bay về Sài Gòn.




Trong tranh, hình ảnh con ngựa với cái đầu không cúi thấp, cái đuôi không vung cao lên, trên lưng vác thồ hành lý, phía trước mặt không có con đường, chỉ có con ngựa dấn những bước chân về phía trước trên con đường.. hư không, con ngựa đã tự tạo con đường cho riêng mình, hình ảnh của một sự tận tụy nhẫn nại khác hẳn với hình ảnh con ngựa phóng nước đại như ta thường thấy, và rồi chỉ một thoáng ta thấy ngoài một chút màu xanh xa xa của núi rừng, bước chân đã đưa con ngựa đi để dần dần như nhòa đi con ngựa lẫn vào vách núi đá hay lẫn vào màu lá rừng rụng vàng sẫm..

Hình ảnh đó làm cho tôi liên tưởng đến hình ảnh của đời người, liên tưởng đến chính bản thân mình, có lẽ tại tôi mang cái tuổi con Ngọ chăng? Đã bao nhiêu năm trong những chuyến bay, một mình ngồi trong sân ga đông người nhưng tôi vẫn độc hành; tôi bôn ba lặn lội trong dòng đời vui thì chia sẻ buồn thì riêng mang của mình, tôi độc hành.. Có lẽ thế chăng? Cho nên trong phòng tranh có bức tranh ngựa có đôi có cặp, có bức có cả người đồng hành với ngựa.. bức nào cũng có ý nghĩa riêng nhưng lại không thôi thúc tôi, cái độc hành của con ngựa này đã ám vào tôi ngay khi tôi bước qua ngưỡng cửa của phòng tranh này.

Trong kinh Phật quyển "Tương Ưng Ố Kinh - Gậy thúc ngựa", Đức Phật sau khi thành đạo, trên các nẻo đường du hóa, có hơn một lần Đức Đạo Sư đã mang loài ngựa ra làm hình ảnh ví dụ để huấn thị hàng môn đệ:

“Này các Tỳ kheo! Trên đời này có bốn loại ngựa hay:
  1. Hạng ngựa vừa thấy bóng roi đã chạy, như người vừa nghe nhắc rằng có ai đó mệnh chung liền tỉnh ngộ tu tập và đạt kết quả tốt.
  2. Hạng ngựa không sợ bóng roi, chỉ sợ gậy (có đóng đinh nhọn) thúc vào mông, giống như người vừa thấy ai đó mệnh chung, liền tỉnh ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt.
  3. Hạng ngựa đợi gậy đâm vào thịt mới sợ, như hạng người khi tận mắt thấy thân nhân mình mệnh chung, liền tỉnh ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt.
  4. Hạng ngựa đợi đến lúc gậy thúc thấu xương mới sợ, như hạng người khi tự thân bị bệnh khổ mới tỉnh ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt”.
(Tương Ưng ố Kinh Gậy thúc ngựa)

Thì con Vạn Lý Độc Hành này không thuộc bốn loại trên, nó đã buông bỏ vượt qua những vướng mắc của cuộc đời, vượt qua những đoạn đường phong trần gập ghềnh đầy bão táp vùi dập, nó đã hoàn toàn bỏ được cái tâm cố chấp, kiến tánh mà sải bước đi về phía trước đi cho hết con đường của đời mình..

Cám ơn anh Đông Ngàn Đỗ Đức, người đã vẽ bức tranh sắc sắc không không này!

TTM.
PP. 10/07/2014

--> Read more..

Tuesday, July 8, 2014

Bà cụ bán Cốm ở phố Thanh Xuân


Hôm ở Hà Nội, sáng sớm hai mẹ con đi chợ, lúc về ghé hàng Sầu Riêng mua cho cháu ngoại bánh Đúc và Sầu riêng.





Hai chị bán hàng thấy tôi nhìn bà cụ bán Cốm ngồi bên cạnh bèn nói: "Bác mua giúp cho Cụ  ấy ít Cốm, Cụ khổ lắm có cái nhà để ớ thì cậu con trai mang đi cá độ bóng đá đến mất nhà, con dâu thì xô đuổi Cụ, nên Cụ phải ra ruộng ở..".



Nhìn lưng thúng Cốm của Bà cùng với tình cảnh của Bà ai chẳng thấy xót xa nhỉ ?





Về nhà mở gói Cốm ra, nhai hạt Cốm bùi thơm ngọt trong miệng nhưng vẫn thấy đắng lòng, dù đó chỉ là một vài hạt sạn nhỏ trong xã hội, nhưng những sự thật cứ phơi bày trước mắt trong hoàn cảnh xã hội quanh ta còn quá nhiều điều nhiễu nhương, những chuẩn mực đạo đức gia đình bị phá vỡ.. làm cho những người có lương tâm không tránh khỏi đau lòng !


TTM
Hà Nội sáng 30/06/2014
-----------------------------


--> Read more..

Monday, July 7, 2014

Chén trà của anh Hiệp tặng


Tháng Năm, tháng Sáu và tháng Bảy này tôi được gặp nhiều bạn, bạn ở Canada, vài bạn ở Hà Nội và anh Hiệp ở Sài Gòn, tuy nhiên lại không được gặp một nhóm bạn tổ chức họp mặt ở Sài Gòn.. thì thôi tùy duyên mà ta tương ngộ vậy. Sáng nay tôi pha trà uống, nên lại muốn tản mạn chuyện gặp anh Hiệp trước hihi :-)

Lâu lắm mới gặp lại anh Hiệp, hẹn gặp vì còn nợ anh chưa rinh về "hai vợ chồng khỉ" đan móc bằng tay của chị Hiệp, vì Như Thị biếu anh quyển sách, vì lâu quá chưa uống cafe với các anh.. thế là hai anh em hẹn gặp nhau ở quán coffee Highland ngay góc đường Hàm Nghi và bến xe Bus.



Gặp nhau hàn huyên đủ thứ, chuyện blog, chuyện Facebook.. rồi tôi mở Iphone vào trang Facebook của chị Phụng Châu cho anh Hiệp xem hình hai chị em PC vì chị Marguerite đang ở Pháp, sau đó hai anh em còn chụp chung một tấm hình để post vào trang của chị Phụng Châu để chào hai chị em nữa, tiện tag hình qua chào bên trang của Toro và Marg luôn.



Ở bên Facebook, việc cập nhật tin tức của nhau chỉ trong tíc tắc.. còn nhanh hơn cả đằng vân vượt vũ, chẳng còn ranh giới giữa thời gian và không gian.. !

Vì bạn bè bây giờ về facebook nhiều, có bạn bỏ luôn cái trang blogspot xinh xinh để chỉ ở bên face, mục đích cũng là để nhanh chóng kịp thời chia sẻ cái cô đơn của con người :-) .. Cho nên tôi rủ rê anh Hiệp tạo thêm một nhà bên Facebook nữa, viết bài bên face ở trang note trước vì hình ảnh ở note post lên sẽ đẹp hơn, sau đó copy và past vào blogspot, thế là tiện một công đôi chuyện..

Sau đó hai anh em tặng quà cho nhau:

  • quà của tôi chỉ là hai quyển sách mua ở nhà sách mà tôi và các bạn cùng mua để ủng hộ tinh thần của Gió Heo May và quyển sách của nhóm Áo tím, 
  • còn quà của anh Hiệp tặng tôi là cái chén bằng gốm của Nhật.. anh Hiệp nói "có thể dùng để đựng muối ớt chấm.. ổi, chấm me.." :-) nhưng giời ạ! tôi đã qua cái tuổi ô-mai thích ăn chua rất lâu rồi, nên tôi thốt ngay: "M sẽ dùng để uống trà.. "



Nhân tiện báo tin cho anh biết là đôi khỉ của chị làm, hai vợ chồng Tuấn Yến khen là công phu và dễ thương lắm, và cháu Bảo Huyên lại có thêm hai con khỉ trong bộ sưu tập chó con của cháu.. :-)







Mỗi lần về phép ở nhà, cái thú của tôi là dù bận bịu mấy nhưng sáng sớm sau khi tưới cây dọn vườn xong, tôi thường pha trà trong bộ tách chén của tôi, và hai hôm vừa rồi tôi pha trà để uống trong cái chén anh Hiệp cho.






Và sáng sớm hôm nay thức sớm để chuẩn bị đi làm, một tháng rất bộn bề công việc ở bên xứ người, tôi pha cho mình ly cafe và trà lại lấy chén trà gốm xinh xinh này ra uống..



Cám ơn anh Hiệp nhé! Món quà nhỏ nhưng M thích lắm.

TTM
PP. 07/07/2014


--> Read more..

Những entries gần đây



2015-06-17 - 88,616 views

Song Ngư..

“Hòa vào dòng chảy, và luôn mong muốn bản thân thay đổi khác hơn ngày hôm qua.”






.. Và mây vẫn trôi giữa dòng đời bụi bặm... Người đi qua đời.. chợt.. cũ đến chẳng còn quen....

Thiên di



- Bớt ăn thịt, ăn nhiều rau
- Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua
- Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả
- Bớt ăn chất bột, ăn nhiều sữa

- Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần
- Bớt đi xe, năng đi bộ
- Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn
- Bớt nóng giận, cười nhiều hơn

- Bớt nói, làm nhiều hơn
- Bớt ham muốn, chia sẻ nhiều hơn.





Dấu chân..

Flag Counter
15/02/2016 - 64,319 pageviews - 63 Flags colledted

Labels

Bảo Huyên (7) Bhutan (1) Biên dịch (12) Birthday (13) Bs Đỗ Hồng Ngọc (1) buigiang (1) Campuchia (9) Canada (3) carpenters (1) children (7) chinese (11) chinese12 (1) Cooking (1) culture (8) dalat (1) Đặng Thế Phong (1) Danh nhân (2) Đi đó đây.. (28) Đinh Thị Thu Vân (2) doanchuantulinh (1) Đọc sách báo (14) event (4) Facebook (1) family (8) france (2) Friend (50) Gia đình tôi (35) Hà Nội 2013 (9) hanoi (7) heomap12 (1) Hoa cỏ (14) hoa Đào (1) Hoa Đỗ Quyên (2) Hoa Kỳ. (6) Hoa Lộc vừng (3) Hoa Mai (2) Hoa Phượng. (1) Hoa Sen (1) Hoa Sứ (2) Hoa thay lời muốn nói. (3) hoa2 (3) hoa2012 (5) hoa3 (2) Học làm blogspot (7) Hồi Ức nằm đâu đó.. (7) impressive (1) Khánh Ly (2) khuc (1) kinhthi (2) lehuuha (1) life (4) Luận về cái tên TTM (1) memory (5) mixmusic (1) Món ăn (2) multiply3 (1) Mười hai con Giáp (2) music (18) musicpoem (2) New year (1) ngothuymien (2) Nguyễn Ngọc Chính (3) nguyensa (1) nguyentatnhien (1) nhạcphạmduy (1) nhạctcp (1) nhạctcs (3) nhạctrữtình (1) Như Thị (2) Những chuyến đi của tuổi 60 (15) Những điều trông thấy (1) nonfiction (1) phamduy (2) Phong tục tập quán (1) poem (26) poem10 (14) poem12 (4) Quotation (4) Russia (1) Sài Gòn. (3) saigon (4) Sức khỏe là Kim cương (8) Sưu tầm (4) tagore (1) taiwan2012 (11) Tản mạn (30) tcp (2) tcs (6) Thơ's TTM - Remil Nguyễn phổ nhạc. (1) Tibet (4) Tiễn biệt (3) Tôi (105) Tôi ở góc trời. (1) tovu (1) Trang Tôn giáo (14) travel (5) travelcambodia11 (9) travelcambodia12 (1) Truyện ngắn (3) uk (1) uyenlinh (1) Viếng cảnh chùa (1) vietnam (4) vta (1) Vũng Tàu (3)

Luôn nhớ!

Bạn đã ghé thăm đó ư!

Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

Mutiply 27/02/2013: 315,715 pageviews; 118 flags collected
free counters



Người xin lỗi trước là người dũng cảm nhất.
Người tha thứ trước là người mạnh mẽ nhất.
Và người lãng quên trước sẽ là người hạnh phúc nhất...